Gan hươu rừng áp chảo và nho khô ngâm bay ngang căn phòng.
Kaito giơ chiếc mâm bạc lên để bảo vệ bản thân khỏi cơn mưa thức ăn. Rồi cậu điêu luyện chặn con dao bay đến tiếp đó. Nó kêu một tiếng keng khi văng khỏi thớt.
"Tôi. Đã. Nói. Là. Đừng có ném đồ ăn!"
Cách giao tiếp này đã kéo dài khoảng hai tuần. Giờ thì cậu quá quen rồi.
Cậu thấy thật đáng quan ngại khi nhận thấy mức độ thích nghi của mình.
Dù sao, cậu chặn hết những đòn tấn công và nhìn vào thủ phạm. Elisabeth.
Cô đặt một chân lên bàn, và đang đưa ngón trỏ lên ấn chân mày. Ly rượu mà cậu đã trung thành chuẩn bị cạnh cô đang nằm đổ xuống. Những giọt nước mắt lộng lẫy của cô ứa lên khi cô hét.
"Nó thật kinh tởm! Vị ngọt và chua của nho khô ngâm... Gan thì làm cho miệng ta ngập vị máu dù cho nó khô như một khúc xương... Cả hai mùi vị kết hợp tồi tệ đến nỗi ta tin rằng ngươi có tài năng cho nền ẩm thực kinh tởm đấy!"
"Tôi vinh hạnh chấp nhận lời khen từ cô."
"Đó không phải lời khen đâu!"
Cô ném chiếc nĩa về phía cậu. Nhắm chuẩn một cách ấm tượng, chiếc nĩa bay chỉ vài cen-ti-mét trên cái mâm và cắm vào trán Kaito. Cậu bứt nó ra. Máu rỉ ra từ vết thương.
"Cô Elisabeth, hỡi Cô Elisabeth. Có vẻ tôi chảy máu rồi."
"Tại sao ta phải quan tâm cơ chứ! Một tên người hầu của ta lẽ ra phải bít được cái lỗ tí ti đó chỉ bằng ý chí."
"Tôi không chắc ý chí sẽ giúp được gì."
Kaito ấn vào vết thương và thở dài. Đúng là vết thương nhỏ thế này không còn làm phiền cậu nữa. Dù sao ngay từ đầu đã quen với đau đớn rồi, và sau khi bàn tay bị đứt được thay và nối vào, cậu không phàn nàn những thứ nhỏ nhặt nữa.