Đã thích nghi với thế giới mới và tình hình lạ kỳ, Kaito đã ngộ ra một số điều.
Để giúp linh hồn ổn định, cơ thể người đất mà Elisabeth tạo cho cậu tự động phiên dịch mọi thứ thành từ ngữ mà cậu có thể hiểu được. Vậy nên không chỉ có thể đọc và nói thứ ngôn ngữ của thế giới này, cậu cũng có thể hiểu hầu hết nó nữa. Tuy nhiên bản dịch luôn không bám sát theo luật lệ nào.
Đôi khi Elisabeth gọi tên vật nào đó theo tên cổ của nó chứ không dùng ngôn ngữ hiện thời. Khi Kaito nghe thế, tai cậu xem nó như là ngôn ngữ nước ngoài. Hơn nữa, có nhiều thứ khác mang cùng tên với thứ cậu từng biết nhưng lại khác hoàn toàn.
Ví dụ, ngoại trừ muối, tiêu và đường, hầu hết các gia vị ở thế giới này có vị và độ đậm nhạt khác với thứ tương đồng ở thế giới của cậu. Khi cậu thử dùng chúng như cách cũ, kết quả quả là thảm họa.
"... và đó là lý do vì sao tôi lại nấu ăn dở đến thế."
"À, nhưng đó không thể là lý do duy nhất. Kỹ năng của ngươi cũng quá tồi."
Kaito kêu lên khi cổ tay bị treo lên bởi dây xích gắn trên trần phòng ăn, khiến cậu trông như một tù nhân. Elisabeth ngồi trên một chiếc ghế cổ, chân ghế chạm hình móng vuốt bấu lấy ngọc, cô lắc đầu qua lại ám chỉ Kaito vẫn có lỗi.
Những gì còn sót lại của món gan lợn nướng và sa-lát hái từ vườn do cậu làm nằm ở trên sàn bị ghim bởi một chiếc xiên chắc bén. Nếu xích treo cậu hạ xuống một tý nữa thì bàn chân phải Kaito cũng sẽ chịu chung số phận như đống thức ăn kia.
Nó là một dạng tra tấn đơn giản nhưng hiệu quả. Kaito quằn quại khi la lên báo hiệu sự không thoải mái của mình.
"Đừng có làm cái vẻ mặt thất vọng đó với tôi, chết tiệt! Cô là con khốn quyết định tôi sống hay chết mà! Dừng lại đi, làm ơn; tôi sẽ làm mọi thứ!"
"Ta chẳng bao giờ biết là ngươi đang nổi loạn hay khúm núm nữa... Và ngươi quá vô dụng. Purin của ngươi là thứ duy nhất khiến màn tra tấn nhẹ thế này đấy, không là ta tiêu hủy ngươi lâu rồi."
"Khoan đã, ý cô là món purin là thứ giữ tôi sống à?"
"Đúng đấy. Cảm ơn món purin đi."
Tin này khiến khiến mặt Kaito biến sắc. Elisabeth gật gù khi thấy Kaito hiểu vị trí của mình.
Đó là lúc Kaito nhận ra. Dù ở thời khắc tươi đẹp nhất, thì phục trang của Elisabeth cũng hoạt động hết công suất của nó. Những sợi nịt da quấn quanh ngực cô che ít đến mức gần như không cần phải tưởng tượng thứ bên dưới. Độ cao và góc độ mà cậu bị treo tăng thêm hiệu quả của nó.
Từ nơi cậu đang ở, cậu có cái nhìn rõ ràng vào thung lũng ở giữa kia.
"Elisabeth--- Ơ... ưm...Cô Elisabeth. Tôi không thể không chú ý khi mà trang phục của cô hơi... nguy hiểm."
"Hửm? Ngươi đang nói gì thế? Ta--- Ồ... ta hiểu rồi. Chuẩn bị chết đi!"
"Cô chính là người khoe hàng mà! Đổ lỗi cho tôi là độc tài đấy! Độc tài, tôi nói rồi đấy! Và này, nếu xét về tài nấu ăn của tôi, thì cô nói những món tôi nấu sau khi trở về từ ngôi làng chỗ gã Hiệp sĩ cũng ngon mà, phải chứ? Cô biết đấy, gan nướng, cái mà tôi cắt, xiên rồi nêm với muối và tiêu ấy."
"Trong não ngươi đó được coi là 'nấu ăn' à?"
"Nó không phải à?"
"Không."