Khi đôi bàn tay siết quanh cổ mình, Kaito Sena cảm thấy thú vị vì kết quả này quá dễ đoán trước.
Thật ra, đúng là điều kỳ diệu khi cậu còn sống sót đến lúc này. Cánh tay phải chi chít vết cắt nông, tay trái thì bất động và thẫm đỏ. Cổ chân cậu đã bị bẻ cong vài tháng trước và cứng đờ với hình thù như thế. Và có lẽ cơn đau dạ dày mà cậu chịu đựng trong ba ngày qua là do phần nội tạng nào đó của cậu đã bị vỡ.
Cậu mới chỉ mười bảy tuổi lẻ ba tháng. Cả cuộc đời mình, chỉ có đôi lúc cậu mới được sụ chữa trị, còn lại là chuỗi ngày bị đánh đập bởi cơn ngẫu hứng của cha mình.
Đúng là một đời sống không hơn gì những con gia súc, biết rằng chúng rồi sẽ bị nuốt chửng nhưng lại không thể thoát khỏi số phận. Ở trường hợp của này, có lẽ cậu sẽ không bị ăn mà sẽ bị chôn xác ở nơi nào đó, hoặc da thịt cậu sẽ bị đốt đến tận xương tủy, hoặc xác sẽ bị quẳng đi ở nơi nào đó trên núi hay nằm dưới đáy biển.
Cơn đau đớn trĩu nặng ngày càng kéo dài và dài hơn. Khi cậu đang nghĩ thế, những ngón tay to béo kia siết mạnh hơn nữa, nghiền nát khí quản và mạch máu cậu. Những giọt nước mắt nhớp nháp ứa ra từ cặp nhãn cầu đang lồi ra.
Cậu đá và cào cấu đôi bàn tay kia, nhưng thật vô ích. Cha cậu đang phê thuốc đến mức không thể cảm thấy đau đớn hay còn tồn đọng chút lý trí nào nữa. Khi lưỡi Kaito thè ra trong cơn cựa quậy trong vô vọng để hớp lấy chút không khí, một phần của cậu tách khỏi cơ thể để nhìn nhận tình hình một cách bình tĩnh đến mức kỳ dị. Dẫu não cậu đang cháy bừng trong hoảng loạn. Con không muốn chết con không muốn chết con không muốn chết con không muốn chết đừng giết con mà.
Trái lại với ước muốn, cổ họng cậu đã bỏ cuộc. Tầm nhìn cậu mất đi, nhưng thay vì bóng tối vĩnh hằng, thì cậu thấy một ánh sáng đang nhảy múa.
Hệt như cả cuộc đời đang lóe qua trước mắt mình như trong những câu truyện.
Nhưng đây là thứ gì đó khác biệt hoàn toàn, thứ gì đó thật tội lỗi.
Xác người trải dài đến chân trời.
Nam lẫn nữ, trẻ lẫn già, xác họ bị cắt xẻo và vứt khắp nơi. Tay và chân họ bị bẻ cong như những con búp bê bị hỏng, lồng ngực họ bị xé toạc, chi bị bứt rời. Mắt, tai, răng và lưỡi đều bị mất.
Trước mắt Kaito là một ngọn núi xây nên từ xác người, nhưng tất cả chúng không còn tồn đọng một chút gì của con người cả.
Một con quạ cất tiếng trước khi bay đi, mang theo một mẩu thịt người trong mỏ nó. Mắt Kaito tối đi, và cậu có thể nghe thấy vô số tiếng gầm rú. Một bầy người vận trang phục đen vẫy nắm đấm, hét lên hết sức bình sinh. "Giết ả ta đi! Giết ả ta đi! Giết ả ta đi! Giết ả ta đi! Giết ả ta đi! Giết ả ta đi!"
Sự khinh bỉ và khát máu của họ hướng đến một cô gái tóc đen.
Cô ta đang lơ lửng trước họ, mặc một chiếc áo trói tay. Hàng trăm sợi dây xích lủng lẳng từ chiếc giá treo đã trói tay và chân cô ta, giữ cô ta lơ lửng giữa không trung. Cảnh tượng hệt như một con bướm sa vào lưới nhện. Cô ta ngước nhìn lên sau những lọn tóc đen đang phấp phới.
Khuôn mặt đẹp đến mức kinh hãi, và đôi mắt đỏ sắc lẹm kia nhìn sang Kaito. Cậu há hốc.
Rõ ràng theo vẻ mặt thì cô ta vô tội.
Cô ta nhìn xuyên qua đám đông khát máu và cuồng nộ, hướng đến Kaito. Cái nhìn đó không có chút sợ hãi.
Trên khuôn mặt tinh khiết đó nở ra một nụ cười tãn nhẫn và quỷ quyệt.
"Giết ả đi! Giết ả đi! Giết ả đi!" đám đông tiếp tục hô hào, và cô ta cười to khi đắm chìm trong cơn phẫn nộ đầy sát khí của họ. Tiếng cười của cô ta mang cả vẻ đẹp lẫn tội lỗi.
--- Cho đến khi ngươi chết, ít nhất hãy làm điều gì đó tốt.
Và rồi với một tiếng rắc lớn, cổ Kaito Sena đã gãy.
Kaito Sena, cậu trai trẻ lẽ ra đã chết, mở mắt một lần nữa. Ánh sáng từ bệ lửa tràn ngập mắt cậu. Có vẻ cậu đang ở trong một căn phòng đá lờ mờ sáng. Dù cậu chắc là mình đã bị giết, cậu nhận ra đây không phải là thế giới bên kia. Trước mắt Kaito là cô gái tóc đen cậu thấy trước đó.
Cô ấy không còn bị xiềng xích nữa, dù theo góc nhìn nào đó, thì cô vẫn đang bị trói buộc.
Phủ phục trên thân hình mảnh mai là một bộ đầm đen trói lấy cơ thế, phần áo ở ngực được làm hoàn toàn từ dây da. Khuôn ngực vừa vặn bị trói bên dưới các sợi nịt chồng chéo, khiến nó nửa kín nửa hở. Eo cô được che bởi vải đen, và bên dưới chiếc váy ngắn là một đôi chân mỹ miều mang thứ trông như vớ da. Mặt trong bộ đầm được nhuộm đỏ, và tà sau dài như một chiếc áo choàng. Dẫu nó là một bộ đồ gợi dục, ấy mà lại không gợi lên chút lẳng lơ nào.
Cách mà cô mặc trên mình bộ váy trói thiếu đứng đắn đó hệt như một nữ hoàng vẫn lên mình bộ nữ phục lộng lẫy nhất.
Mái tóc đen yêu kiều đang tung bay trông thật hợp với khuôn mặt tinh khiết nhất mà Kaito từng thấy. Ấy nhưng có một chút sự tàn bạo quỷ quyệt lóe lên từ đôi mắt hồng ngọc kia.
"Hỡi Linh hồn Vô tội kia, người đã bị sát hại theo cách tàn độc nhất. Từ nay trở đi, ngươi sẽ là người hầu của ta."
Dù thật vô lý khi đòi sự phục tùng từ một gã đã chết, giọng cô không chừa chỗ cho lời từ chối nào. Đến giờ Kaito mới nhận ra mình đang thở, và khi cậu khúc khích vì bối rối, cô gái trước mặt cậu đưa ra một lời thừa nhận đầy lòng tự trọng.
"Ta là Nhục hình Công Chúa, Elisabeth Le Fanu. Ta là một con sói kiêu hãnh và một con lợn nái thấp hèn."