Tòa lâu đài nằm trên đỉnh một ngọn đồi hoang tàn, bốn bề bao phủ bởi rừng rậm. Nó được xây hoàn toàn từ đá và vì thế trông nó giống một pháo đài hơn là lâu đài.
Tỏa ra một bầu không khí áp đảo, hầu hết những ai dành hơn ba ngày ở đây sẽ bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng bị đè bởi đá. Hành lang của nó là một mê cung, nếu bị lạc thì dễ chết vì đói hơn là tìm được lối ra. Nó không được xây để người ở cảm thấy thoải mái; thực ra, có vẻ nó chả dùng để cho con người sinh sống.
Bếp cũng chẳng khác gì. Lối bày biện sâu thẳm, nó gợi nên nỗi sợ không gian kín khi tạo nên bầu không khí ngột ngạt của tầng hầm.
Đó là chưa kể đến những thứ nguyên liệu mà cậu bị đưa cho.
Kaito Sena mặc một chiếc áo cô-tông với tay áo xắn lên, cùng một chiếc tạp dề của thợ mổ. Bắt chéo tay khi và ra một biểu cảm rầu rĩ. Trước mắt cậu là một núi nội tạng. Đủ loại lòng ruột, tất cả đều mềm, bóng bẩy và tỏa ra một mùi hương nồng và ngai ngái.
Cậu thở dài, rồi cầm dao sẻ dọc bộ ruột. Rồi cậu cắt những phần cơ trắng khỏi tim. Khi đã sơ chế đống nội tạng với vẻ khắc kỷ của hiền nhân, căn bếp rung lắc dữ dội. Kaito lờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù cho tòa lâu đài có sập và cậu chết, cậu cũng chả một chút quan tâm.
Cậu cầm chai rượu trông đắt tiền từ hầm rượu, mở nó và đổ vào một thố trái cây bằng bạc. Rồi tiến hành đổ nội tạng vào thố cùng vài thảo mộc mà cậu không biết là gì.
Cậu tiếp tục nấu ăn với khuôn mặt cứng rắn dù cho tòa lâu đài lại rung lắc lần nữa. Và cậu lại lờ đi. Dù nó có bị thổi tung, Kaito vẫn sẽ ổn, thế nên cậu chả để tâm đến sự ồn ào. Thế giới của cậu thật yên bình. Tuy nhiên, một tiếng kêu xấu tính vang lên đã phá hỏng sự bình yên đó.
"Quản gia! Quản giaaaaa!"
Tên cậu là Kaito chứ không phải Quản gia. Thế nên cậu quả quyết tiếng kêu đó không phải đang gọi đến mình. Dưới lý lẽ đó, cậu tiếp tục lờ đi, nhưng tiếng gọi kia thay đổi.
"Kaaaiiito!"
"Rồi, rồi! Tôi đến ngay đây, nhỏ tiếng lại đi!"
Mạng cậu sẽ chẳng được bảo toàn nếu cứ giả ngơ. Ném miếng gan đang phủ bột xuống bàn bếp, cậu đi xuống hành lang. Nhờ hàng cửa sổ kính màu trải dài, hành lang ít ngột ngạt hơn căn bếp. Tuy nhiên, hình ảnh mà ánh sáng chiếu xuống sàn đủ u ám để khiến người ta khó chịu. Cậu chạy đạp qua chúng, lên cầu thang xoắn ốc và mở tung cánh cửa đôi khổng lồ.
Một luồng gió mạnh đập vào mặt Kaito. Phòng ngai, như tên nó, được điểm bởi một chiếc ngai lộng lẫy trên bục, và hàng hàng các thảm thêu được treo để tôn lên vẻ đẹp cho sự trang nghiêm của căn phòng. Tuy nhiên, một góc phòng đã bị phá hủy, và bầu trời xanh hiện ra sau một lỗ lớn trên tường.
Có lẽ một lúc nào đó nửa tòa lâu đài đã suýt bị bốc hơi.
Đứng trên đống đổ vỡ, một cô gái ngạo mạn đang đợi Kaito, tay bắt chéo và đôi chân hoàn hảo đứng trên đống đá vụn. Gót chân gõ nhịp khi cô quay sang đối mặt cậu.
Mái tóc đen tung bay nhè nhẹ khi đôi mắt hồng ngọc nhìn cậu sắc lẹm.
Khuôn mặt cô, một kiệt tác đúc từ vẻ đẹp không đến từ loài người, được nhấn nhá bởi một nụ cười hạnh phúc đầy tự do. Trông thật dễ chịu. Móng tay cô sơn đen, và lấp lánh khi cô chỉ tay ra phía ngoài. Cô nói thầm thì, giọng hệt như chim hót với tông điệu của một nàng mèo vừa ăn no.
"Hãy chứng kiến đây, Kaito."
Kaito nghe theo và nhìn ta chiếc lỗ. Bầu trời xanh ngọc và khu rừng xanh rì sẽ thật trông như tranh vẽ nếu không phải do sắc đỏ nhuộm cả vùng đất, kèm theo mùi gỉ sét. Một cảnh quang từng rất xinh đẹp giờ đây trông thật phát bệnh.
Một địa ngục trông như ác mộng kéo dài đến đường chân trời.
Hàng tá cọc sắt mọc lên từ đất, ghim vào một sinh vật kỳ lạ.
Kaito nhăn mặt hết sức có thể, nhưng cậu vẫn có thể thấy các xác chết đẫm máu chất đống.
"Sao, Kaito? Có cảm nghĩ gì không?"
"Cảm nghĩ à...? Nó thật kinh tởm."
"Đúng là một lời khen ngợi phù hợp. Thêm nữa, nó thiếu từ vựng và trí khôn cần thiết để tiêu khiển chủ nhân nó. Đúng là một sinh vật nhàm chán."
Cô nhún vai. Con quái vật đang giãy chết kia là một mớ chắp vá từ xác người. Một sinh vật kỳ dị, da nó là sự hợp thành của mặt người, má và sọ dính lại với nhau và kéo dãn hết cỡ. Mỗi khuôn mặt đều cất tiếng đồng ca rên rỉ trong đau đớn. Một hàng cánh tay người mọc dọc lưng nó như một chiếc bờm, và vô số bộ ngực lủng lẳng ở phần bụng to béo của nó.
Cười nhạo con vật quái thai đến mức báng bổ kia, giọng cô đầy sự khinh rẻ.
"Thời khắc đến rồi, Kaito. Tên Hiệp sĩ đã đưa ra lời tuyên chiến. Hay đúng hơn nên xem đây chỉ là sự quấy phá nhỉ?"
Cô trông khá hài lòng. Nhìn cô liếm đôi môi hồng lựu, Kaito thấy cô giống một con sư tử hung bạo và đói khát hơn là một con báo hay sói. Kìm nén cơn buồn nôn, cậu đánh ánh nhìn khỏi cái xác con vật kia và thở dài như lời thông báo.
"Không phải là tôi quan tâm đâu, nhưng đồ ăn sẽ xong trong một tiếng. Dành việc đánh nhau hay tra tấn hay gì đó sau đi."
Đây là sự sắp xếp lố bịch mà Kaito Sena bị ép phải tuân theo sau khi cậu bị giết chết.
✢
"Vì ngươi chưa trả lời, ta sẽ nói lại theo cách khác. Hãy cống hiến bản thân ngươi cho ta."
"Dẹp."
☩☩☩☩
Khi cậu nghe lời yêu cầu thẳng thừng của cô gái mang tên Elisabeth, Kaito ngay lập tức chối từ. Hiển nhiên, cậu bối rối khi bị buộc nghe lệnh một cô gái lạ ngay sau khi vừa bị giết chết. Nhưng cậu chắc chắn câu trả lời là gì sau khi thấy đám xác chết ghê tởm kia. Rồi còn những tiếng gọi khát máu nhắm đến cô ta, thêm vào đó là nụ cười hiểm ác của Elisabeth, nhưng trên hết là cô ta tự gọi mình là "Nhục hình Công chúa."
Cậu sợ rằng mình đã khiến cô ta tức giận, nhưng vì lý do gì đó mà cô gật gù tỏ vẻ ấn tượng.
"Một quyết định nhanh gọn, ta hiểu. Ngươi thấy một chút ký ức của ta khi cậu bị triệu hồi à? Dù thế, ta không nghĩ sẽ nhận được lời đáp ngắn gọn thế."
"Được rồi, quên vụ 'phục tùng' cô một lát đi. Khi mà cô nói đến 'triệu hồi'... Này khoan đã, chúng ta đang ở đâu thế? Tôi đang làm gì ở đây? Tôi... chết rồi mà?"
"Đúng, chính xác! Ngươi hoàn toàn chết rồi. Cái chết của ngươi vô nghĩa như một con giun bị dẫm lên vậy-- một cái chết đáng thương hại, khó coi, tàn độc và nhẫn tâm nhất! Thế nhưng ta đã triệu hồi linh hồn ngươi đến đây, nhập vào một con rối và ban cho ngươi một sự sống mới. Một phước lành hiếm có, phải chứ? Tiếp tục nào: hãy tận hưởng hết mình nhé."
"... Một con rối à?"
Khi cậu nghe lời giải thích lạ kỳ của Elisabeth, Kaito đập tay lên khắp cơ thể. Là một con rối, da cậu cảm thấy hệt như người. Cậu không có gương nên không thể xem mặt mình được, nhưng nhận ra không có sự khác biệt về tầm nhìn, cậu nghĩ cậu cao cũng ngang trước đây. Bứt một sợi tóc-- cậu thường buộc tóc lại phía sau--nhưng nó vẫn là màu nâu nhạt như trước đây.
Khi Kaito xem xét cơ thể mình với biểu cảm ngờ vực, Elisabeth nói lần nữa với giọng bực tức.
"Này nghe đây. Cơ thể đang chứa linh hồn ngươi là một con người đất ta tạo ra. Nó không phải là một cục đất mà sẽ ngay lập tức chết khi một phần chữ trên đầu nó bị xóa đi đâu. Nó siêu việt hơn thế, vì ta là bậc thầy phép thuật và là một nghệ nhân lành nghề. Nhờ ta mà ngươi cũng nghe được ta nói bằng ngôn ngữ bản ngữ của ngươi. Và cơ thể thì đương nhiên là khỏe mạnh rồi. Đúng là nó có nội tạng và máu, nhưng miễn còn năm mươi phần trăm thì ngươi coi như bất tử. À, máu trong cơ thể ngươi được hòa với máu ta, thế nên ta đoán nếu ngươi chảy cạn máu thì linh hồn ngươi cũng sẽ tan biến."
"Nhưng hình dạng và màu tóc của tôi đều hệt như cũ."
"Có vẻ ngươi ngu không thể chữa rồi nhỉ. Ta nói rằng ra lành nghề, đúng chứ? Đừng có đánh đồng sản phẩm của ta với hàng chợ. Nếu ngươi bỏ linh hồn vào một cái xác quá khác với nguyên bản, thì sự thiếu đồng nhất sẽ khiến ngươi trở nên điên loạn. Cơ thể được thiết kế để biến hình tương thích với linh hồn nó chứa. Nó tự động triệt tiêu vết thương và bệnh tật, nhưng ngoại hình và vóc dáng vẫn là của ngươi, từ khuôn mặt ánh lên cuộc đời nghèo khổ hay là thân hình buồn thảm thanh mảnh của ngươi. Thoải mái mà khóc trước sự đam mê của ta đi."
Đó là lúc Kaito nhận ra sự khác biệt lớn của cơ thể mình. Nhìn xuống tay, cậu thấy các vết sẹo và các vết cắt hằn lên chúng đã biến mất. Sự đau đớn, bạn đồng hành cả đời cậu, giờ đây cũng tan biến.
Hở... Ngạc nhiên thật. Đây đúng không phải là cơ thể mình.
Kaito cuối cùng cũng chấp nhận. Không lý nào cơ thể không đau đớn này lại là của cậu. Lần đầu tiên không cảm thấy đau đớn đúng thật dễ chịu, nhưng đồng thời, nó khiến cậu bất an, cảm thấy mình như một con búp bê nhựa hay thứ gì đó.
Khi Kaito sờ nắn cánh tay trong ấn tượng. Elisabeth tiếp tục.
"Ta triệu hồi một Linh hồn Vô tội để làm người hầu. Giáo hội sẽ trừng phạt ta nếu họ thấy ta dính líu đến thứ gì đó xấu xa, thậm chí là chỉ dùng nó làm hầu gái. Ngươi phù hợp với tiêu chuẩn, vì cái chết của người tàn độc hơn những tội lỗi của cả đời ngươi, nhưng... Hờ, có thứ gì đó lạ xảy ra trong buổi triệu hồi, nhưng ta không ngờ rằng ngươi sẽ đến từ thế giới khác... Ta tự hỏi liệu rằng kéo ngươi sang từ chiều không gian song song là may hay rủi nhỉ? À, ta cho rằng chả quan trọng người từng là ai. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần cống hiến hết mình cho ta là được."
"Dẹp."
"Ô hô."
Elisabeth nhíu đôi mắt đỏ, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu. Ngón tay thuôn dài của cô trông tựa như lưỡi dao khi cô nâng cằm Kaito lên. Liếm môi, cô thì thầm bằng giọng mật ngọt.
"Ngươi đã bị giết. Ngươi đã chết một cách vô vị như con giun bị dẫm đạp lên-- một cái chết đáng thương hại, khó coi, tàn độc và nhẫn tâm. Ít nhất cái não rỗng kia hiểu được chút ít đó, phải chứ? Cái chết của ngươi tàn nhẫn hơi tội lỗi mà cả đời ngươi có thể gây ra, nó khiến ngươi trở thành Linh hồn Vô tội, ấy mà ngươi lại mang vẻ mặt của người sắp xuống Địa ngục. Dẫu vậy, ngươi vẫn muốn từ bỏ cuộc đời thứ hai này à? Ngươi muốn chết khi bị nghiền nát như một con giun à?"
"Ồ đúng, chắc rồi. Tôi đã bị tra tấn đủ cả đời rồi. Tôi đã chống chịu và chịu đựng, nhưng sống sót thì không phải là thực sự sống. Tôi bỏ cuộc."
Kaito trả lời. Không cần nghĩ ngợi cậu cũng có thể biết đó là một cuộc đời tồi tệ.
Cậu đi học vài năm. Sau đó chuyển chổ hết nơi này đến nơi khác để phụ những việc bất chính của cha mình. Rồi khi mọi thứ đổ vỡ và sự trợ giúp của cậu không cần thiết nữa, ông bắt đầu đánh đập cậu để trút giận. Nói chung đó là một các tồi tệ bệnh hoạn để sống. Kaito còn không nhớ mẹ mình trông thế nào. Nhưng cậu hình dung hẵn não bà đã bị rối loạn bởi đau đớn và thiếu dưỡng chất, lấy đi ý chí chạy thoát của bà, rồi bà cũng bị giết như cậu.
Cậu biết ơn cơ thể không đau đớn mới này, nhưng không muốn bị ai đó lợi dụng lần nữa. Nếu cuộc đời chết tiệt bị kéo dài, thì cậu phải chịu đựng nhiều thứ rác rưởi hơn nữa.
"Tôi chịu đựng đủ rồi. Tôi chịu thua. Tìm ai đó khác làm người hầu đi."
"Ta hiểu. Thích hay không thì trước sau gì ngươi cũng làm quản gia cho ta thôi."
Một lần nữa, câu trả lời của Kaito lại bị lờ đi. Cậu cau mày khi Elisabeth nhún vai.
"Triệu hồi người hầu sẽ khiến Giáo hội hướng ánh nhìn phiền nhiễu về phía ta. Và làm một con rối khác thì tốn thời gian. Tạo thêm một người hầu giúp việc làm gì khi mà nó còn tạo nhiều việc hơn cho ta? Chẳng có gì phí thời gian hơn thế. Dù sao, đ---"
Đột nhiên có một tiếng gầm, và cánh cửa sau lưng Elisabeth bật tung bản lề.
Cách mà cánh cửa to dày xoay vòng trong không trung rồi đập xuống ngay cạnh cô trông thật lố bịch. Một mẩu vỡ bay đến cắt má cô, nhưng cô còn không thèm ngoái nhìn. Mắt Kaito trợn lên vì kinh hãi khi cậu nhìn về hướng lối vào.
Ở ngay cửa-- cánh cửa không còn đó nữa-- là một con ngựa khổng lồ và gã kỵ sĩ đang cưỡi nó.
Tên kỵ sĩ cầm một dây xích đầy gai trông thật nham hiểm thay cho dây cương, và chiếc yên ngựa hắn ta ngồi trên được đúc từ xương. Nhưng điều kỳ lạ nhất là phần cơ thể. Lẫn người và ngựa không hề có lớp da nào. Cả hai trông như mô hình giải phẫu, cơ thịt lộ ra và cơ thể chằng chịt mạch máu. Bắp thịt đỏ hồng và bóng lưỡng, chúng trông kinh khủng đến mức tâm trí, để bảo toàn mạnh sống, không dám ngoái đi.
Quay sang hướng lối vào, Elisabeth bắt đầu nói với giọng điệu nhàn hạ.
"Dù sao, trong mười bốn ác quỷ--- Hiệp sĩ, Thống đốc, Đại Thống đốc, Bá tước, Đại Bá tước, Công tước, Đại Công tước, Hầu tước, Đại Hầu tước, Phó vương, Đại Phó vương, Đức Vua, Đại Vương và Đế vương-- ngoại trừ Đế vương, kẻ đã bị bắt giữ, thì ta cần giết mười ba ác quỷ còn lại và kẻ ký kết hợp đồng với chúng."
Con ngựa hí lên, và tên kỵ sĩ gầm lên lần nữa. Miệng chúng chỉ là khoảng không giữa đống cơ thịt, và phát ra tiếng kêu chói tai hệt như tiếng bão thổi vào một nhạc cụ bị hỏng. Khi tiếng gầm căm ghét lấp đầy màn nhĩ, Kaito hiểu ra một điều và chắc chắn về nó.
Ác quỷ đúng là từ duy nhất hợp để tả về sinh vật đáng kinh hãi kia.
"Này, gã ta bị sao vậy? Tên đó là "Hiệp sĩ" mà cô vừa nhắc đến phải không?"
"Đối với một tên đần chết như một con giun thì ngươi đối diện với tình hình bình tĩnh đến mức ngạc nhiên đấy."
"Miễn não chưa bị mòn đi thì ít nhất tôi có thể đưa ra quyết định hợp lý."
"Ngươi khá đúng đấy. Tên đằng kia là người hầu của tên Hiệp sĩ. Hắn không ký kết với ác quỷ nhưng lại trở thành thuộc hạ của tên đã ký kết. Tự nguyện. Nói đúng hơn, là một tên thấp kém. Nhưng cả hắn và tên Hiệp sĩ đều từng là con người."
Nghe lời giải thích của Elisabeth, Kaito thấy mình quay sang nhìn con ngựa và tên kỵ sĩ lần nữa. Cậu không thể tin hắn từng là con người, cậu cũng không muốn tin. Chỉ có kẻ điên mới muốn trở thành thứ như thế. Đoán được Kaito nghĩ gì từ vẻ mặt, Elisabeth nhếch mép.
"Phản ứng của ngươi dễ hiểu thôi. Trông không ưa nhìn, đúng chứ? Bán linh hồn cho ác quỷ và từ bỏ cơ thể mình để theo đuổi sức mạnh không thuộc về loài người, thật thảm hại, phải chứ? Ngươi có thể cười, ta cho phép. Đây là ước muốn của hắn, đương nhiên rồi-- dù sao, chuyện vớ vẩn thật vớ vẩn vì nó buồn cười, người đồng ý chứ?"
Dù cho là lời khích, lời cô thật thẳng thừng. Tên kỵ sĩ gầm lên một tiếng chói tai nữa. Sự cuồng nộ trong giọng hắn ở âm độ cao đến mức Kaito phải bịt tai lại vì sợ thủng màn nhĩ.
Tên kỵ sĩ kéo dây cương và thúc ngựa. Con ngựa chạy nhanh hết tốc lực ngay lập tức, đạp vỡ sàn đá khi nó lao về phía Elisabeth nhằm đạp chết cô.
"Thứ bụi đất thấp kém. Ngươi không xứng để ta dùng kiếm--- Trinh nữ Sắt."
Elisabeth nói gì đó và giương tay ra. Bóng tối và cánh hoa mang sắc đỏ tuôn ra từ đầu ngón tay cô, xoáy vòng trong không khí. Rồi với một tiếng beng lớn, một con rối cỡ người thật hiện lên từ đất và xuyên qua bóng tối.
Con rối mà Elisabeth đã gọi là Trinh nữ Sắt trông hiền hòa hơn tên gọi của nó.
Những sợi tơ vàng thay cho tóc phủ xuống lưng nó, và những viên ngọc thay vì mắt kia lấp lánh sắc lam. Môi nó mỉm thành một nụ cười ấm áp trìu mến. Khi dang tay một cách chào đón, tên kỵ sĩ đang đắm chìm trong cơn cuồng nộ lao đến.
Cùng tiếng lách cách của bánh răng đang xoay chuyển, con rối mở to mắt. Hai viên ngọc xanh lật lại, giờ cháy bừng ánh đỏ. Sự yêu thương kia đã tan biến, biểu cảm kia giờ đây là sự thù ghét, và bụng nó mở ra với một tiếng cách.
Một đôi tay sắt bắn ra từ bên trong, mỗi tay có những chiếc móng dài trông thật nguy hiểm. Tiến về phía trước, chúng đáp lên tên kỹ sĩ và ngựa của hắn, nhẫn tâm, lạnh lùng đập nát tay và chân chúng với độ chính xác của máy móc. Tiếng kêu vô vọng của người và ngựa vụt tắt khi đôi tay đập tan chúng thành một đống thịt trông như một con sâu róm.
Tên kỹ sĩ và con ngựa không còn sức chống trả nữa, và sau khi bị đúc thành một thứ kinh tởm trông như bãi thịt viên với một cái đầu, Trinh nữ Sắt kéo chúng vào bụng mình. Như hình tượng của sự trinh tiết, bụng nó đầy những hàng gai.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Lờ đi tiếng hét trong đau đớn, bụng Trinh nữ đóng kín.
Biểu cảm quay lại vẻ trìu mến như trước, Trinh nữ âu yếm ôm lấy bụng mình. Tiếng hét điên dại phía trong vang lên, cầu xin được thả ra. Chỉ nghe thấy nó cũng đủ khiến Kaito muốn phát rồ.
"Khi đã bị nhốt vào Trinh nữ Sắt rồi thì không dễ thoát ra đâu."
Elisabeth nói đè lên tiếng hét hãi hùng kia, rõ ràng không hề quan tâm. Quay sang Kaito, cô mỉm cười ẩn ý.
"Nếu ngươi muốn chết lần nữa, thì không còn cách nào khác. Ta là người hào phóng mà, ta sẽ ban cho ngươi ước muốn đó. Nhưng ta sẽ không để ngươi chết dễ thế. Nếu ngươi thực sự muốn chết, ngươi sẽ chết theo cách của ta. Vậy ngươi chọn hướng nào nào? Trở thành quản gia cho ta, hay trở thành đống thịt?"
"Quản gia đi, làm ơn."
"Ồ, nhanh đấy."
Đó là cách mà Kaito trở thành người hầu cho Nhục hình Công chúa.
Chúng ta tiếp tục quay về hiện tại.
✢
"Thứ! Này! Thật! Kinh! Khủng!"
Tiếp theo tiếng phản đối nhiệt tình này, nồi tim hầm trang trí bởi thảo mộc và sốt giấm trái cây mà Kaito đã nấu bay vào không trung, cùng với cả nĩa và dĩa. Cơn mưa thức ăn và dao nĩa đầy nguy hiểm trút lên chiếc khăn bàn cổ.
Tiếp tục cơn chỉ trích, Elisabeth đặt một chân lên bàn rầm một cái.
"C-cái quái gì đây? Thật là báng bổ. Trông nó ngon mắt nhưng thịt thì chưa chín, và nhai như cao su vậy. Sốt thì ám mùi ngai ngái của nội tạng, và vị ngọt và chua tạo nên một sự hài hòa mà để lại cái dư vị tởm lợm trên lưỡi. Nó gần như là ấn tượng khi làm được thế đấy."
"Miêu tả của cô mới là ấn tượng ấy."
Với ánh nhìn thiếu sức sống, Kaito bứt chiếc nĩa ra khỏi tường. Cậu tự hỏi cô ta lấy đâu ra dũng cảm để mà đưa ra lời chỉ trích đắng cay đến thế.
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi cậu bị ép làm quản gia. Cơn thịnh nộ của cô ban đầu khiến cậu sợ, nhưng dành cả đời ở tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cậu nhanh chóng thích nghi ngay.
Kaito thở dài trong bộ đồng phục quản gia.
"Như tôi đã nói, cô không cần phải ném chúng về phía tôi. Cô là gã chồng từ những năm sáu mươi đang bạo hành vợ à?"
"Ta không biết về gã chồng ở năm sáu mươi đấy, nhưng đồ ăn đấy đáng bị ném! Ngươi gọi nó là gì?! Nó tởm đến mức cám lợn còn ngon hơn! Sao mà đồ ăn của ngươi kinh khủng đến thế được?!"
"Cô cứ phàn nàn về mùi, nên tôi thử dùng rượu để tẩy mùi nó."
"...Chờ đã. Ngươi nói ngươi dùng rượu quý giá của ta để nấu ra cái thứ rác rưởi này à?"
Kaito quyết định im lặng là vàng. Không cần lời đáp, Elisabeth vẫy tay.
Một chiếc ghế mọc lên từ dưới Kaito với một tiếng keng. Cậu trông như một nhân vật hoạt hình khi nó đón lấy cậu từ phía sau, rồi bị dây da trói chặt lại. Khi nhìn, cậu thấy rõ ràng ghế và tay vịn chi chít lỗ để đóng kim, ghim và cọc. Từ bỏ vẻ lạnh lùng, cậu hoảng loạng đá chân.
"Chờ, chờ, chờ, chờ, chờ đã! Nói chuyện nào. Nghĩ kỹ đi. Tôi chưa từng nấu gì cả, và cô muốn tôi nấu nội tạng á?"
"Đừng biện hộ. Và thêm vào đó, ngươi ăn nói với Nhục hình Công chúa thế à? Ngươi có gan đấy. Có vẻ ngươi sẽ có thời gian để xem lại sự ngạo mạn của mình khi bị đâm chi chít lỗ, hửm?"
"Tôi xin lỗi! Nghe này, từ khi tôi bị giết, tôi khó hiểu được cảm giác như sợ hay nguy hiểm! Tôi xin lỗi, được chưa? Chúng ta bỏ qua màn tra tấn được chứ?"
"Được rồi, ta sẽ rủ lòng vị tha... hay ta muốn nói thế, nhưng ngươi bảo là ngươi tôn trọng ta vì sợ hãi à?"
"À, ừ, thế không hẳn... không đúng..."
"Sao, không biện hộ nữa à, Kaaaito?"
Khi hét lên rằng mình muốn rút lời, số phận hiện ra trước mắt Kaito. Cậu sắp trở thành các gốm ghim kim. Tuy nhiên, Elisabeth có vẻ có xem xét lại, và cô khịt mũi, chiếc Ghế Sắt biến mất.
"Được rồi. Vì ta vô cùng vị tha bác ái, ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối-- ta muốn ăn pudding."
"...Pudding?"
Lời đề nghị lố bịch của cô được đưa ra với vẻ mặt nghiêm túc, Kaito nghiêng đầu thắc mắc. Elisabeht gật đầu, bắt chéo chân rồi ngả lưng ra ghế, mặt đầy sức thuyết phục.
"Ta không tin chắc rằng kẻ không biết nấu ăn lại có thể làm bánh kẹo. Nhưng có thể ngươi có tài làm đồ ngọt thì sao. Thử cũng chẳng hại gì. Nhưng nếu việc đó ngoài sức ngươi, không thứ gì ngươi tạo ra không phải rác cả, thì ngươi sẽ bị tiêu hủy."
"Làm ơn đừng nói về việc tiêu hủy người khác. Nó khá đụng chạm đấy. Pudding, đúng chứ? Tôi nghĩ tôi biết cô đang nói về gì... Nhưng ở chỗ tôi, nó được gọi là purin."
"Purin à? Ta không biết món này, nhưng theo tên gọi thì ít nhất nó cũng na ná, phải chứ?"
Kaito gật đầu đáp lại câu trả lời nửa vời của cô. Thực ra cậu có ký ức gắn liền mạnh mẽ với món ăn đấy.
Rất lâu rồi, một phụ nữ từng sống với cha cậu đã làm cho Kaito ăn lúc bé. Cậu đã vô cùng hạnh phúc, và bà ấy đã mỉm cường gượng gạo với cậu. Ngày hôm sau, bà biến mất. Nghĩ lại thì có lẽ đó là sự hối lỗi khi bỏ trốn mà để lại cậu ở phía sau. Dù đến giờ, thời khắc hạnh phúc hiếm hoi đó vẫn hiện lên rõ rệt. Và cậu cũng nhớ sơ qua cách mà bà làm nó.
Cậu có thể tái tạo lại nó bằng những nguyên liệu có sẵn trong bếp, nhưng lại thiếu công cụ. Cậu quay lại Elisabeth.
"Này, Elisabeth. Cô có thể làm người đất từ bùn, vậy cô có thể làm thố đất không?"
"Ngươi đòi hỏi gì ở người sắp tiêu hủy ngươi vậy? Đúng là một gã đáng sợ. Được rồi. Cái thố mà ngươi đang nói đến là gì thế?"
Với khả năng ngôn ngữ giới hạn của mình, Kaito cố giải thích thố đất là gì. Elisabeth búng tay, một biểu cảm rối bời hiện trên mặt cô. Một lúc sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang.
Cửa phòng ăn mở ra. Phía sau nó là một người đất nhỏ bé, làm từ các cục đất hình chữ nhật. Nó chào tạm biệt, rồi đột nhiên tan ra thành một bãi bùn.
"Cái---? Này chờ đã, Elisabeth, cô vừa làm gì thế? Cô không thấy tội nó à?"
"Đừng thương hại nó. Trái lại với điều ngươi nghĩ, nó không có ý thức đâu. Giờ thì, thố đất, phải chứ?"
Đống bùn xoay chuyển, tạo thành hình một chiếc thố. Kaito tiếp tục miêu tả, muốn nó trở nên thấp và tròn hơn, và nó cần lỗ để thoát hơi nước. Đống bùn tiếp tục chuyển biến, sau một lúc thử nghiệm, cuối cùng nó đã trở thành thứ mà Kaito nhận ra.
"Đống bùn này chịu nhiệt tốt đấy. Ta vẫn chưa hiểu ngươi cần nó để làm gì, nhưng tùy ngươi."
"Cảm ơn. Cô giúp được nhiều đấy."
Ráng không làm rơi nó, Kaito quay về bếp với chiếc thố. Đổ đầy nước, rồi thêm bột mỳ và để lên bếp. Làm thế sẽ giúp bịt những lỗ tí hon mà hình thành khi làm thố. Tiếp đó, cậu làm ấm sữa trong nồi rồi đổ đường lỏng vào. Khi nó hạ nhiệt, cậu thêm vào một quả trứng đánh, khuấy nhẹ để trsnh tạo bọt. Thoa đều thố với bơ, cậu lược hỗn hợp bằng một chiếc khăn sạch. Đây mới là lúc khó khăn. Cậu cần đậy nắp và để nó sôi âm ỉ trong mười đến mười lăm phút. Đặt một chiếc vỉ trên lò và đặt thố lên trên, tuy nhiên cậu không tin vào khả năng canh lửa của mình.
"Làm thế nào nhỉ...? Hở? Khoan đã, nó hiệu quả à?"
Có vẻ chiếc thố đất mà Elisabeth làm chịu nhiệt rất tốt. Dù lửa trong lò cực lớn, nhiệt độ chiếc thố nhận được chính xác đủ để đun liu riu hỗn hợp. Giờ chỉ phụ thuộc vào may rủi.
Nhanh chóng, một mùi hương ngọt ngào tỏa ra khắp bếp. Để hạ nhiệt chiếc thố, Kaito đem nó để chiếc tủ lạnh tinh linh. Cậu để nó làm mát trong mười phút rồi đem đến phòng ăn.
Bất ngờ thay, Elisabeth vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cô ấy hẳn phải chả có gì quan trọng cần làm.
"Hửm? Đúng là bất ngờ. Ta nghĩ ngươi bỏ trốn rồi."
"Ừm thì nhờ cô mà mọi thứ đã ổn. Tự xem đi này."
Kaito đặt chiếc thố đất trước mặt cô. Elisabeth tò mò ngướng cổ xem. Cô ấy có vẻ đang rất mong đợi cậu mở nắp. Kaito cầm tay nắm và mở ra, khiến mùi hương ngọt ngào bay lan ra không khí. Thấy thứ màu vàng nhạt phía trong, Elisabeth nghiêng đầu.
"Đây là gì thế? Đâu phải pudding?"
"Hở, vậy thì chúng thực sự khác rồi. Đây là purin. Nó là thứ 'pudding' mà tôi thân thuộc."
"Ngươi nói purin hở. Hừmm."
Lặp lại lời cậu, Elisabeth cầm muỗng lên múc một muỗng đầy. Cô nhíu mày ngờ vực khi nó lắc lư qua lại, rồi bỏ vào miệng. Sau một hồi im lặng, cô múc một muỗng đầy khác.
"Thứ này lạ thật... hay đúng hơn... Đúng... nó rất... lúc lắc... Và ngọt như si-rô."
Elisabeth múc hết muỗng này đến muỗng khác đưa vào miệng, ăn nó với tràn đầy nhiệt huyết. Chỉ trong chốc lát, thố đất đã sạch boong. Chiếc muỗng đập trên bàn.
"Ta duyệt!"
"Tôi đã được duyệt."
Elisabeth mỉm cười mãn nguyện, như thể nói rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì nếu thực sự dốc sức vào, Kaito hình dung như có một đôi tai mào đang vẫy trên mái tóc dày của cô.
Với một người có thể thẳng tay tra tấn kẻ khác, thì cô ấy thẳng thắn đến bất ngờ.
Khi những từ đấy vừa hiện trong tâm trí Kaito, Elisabeth búng tay. Sợ rằng cô ấy đã nhìn thấu suy nghĩ mình, Kaito gồng mình sẵn sàng chờ Ghế Sắt xuất hiện.
Một bàn cờ làm từ ánh sáng đỏ tỏa sáng trước mắt cậu, nó chắc chắn triệu hồi bởi phép thuật của Elisabeth. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Kaito, Elisabeth nói.
"Có lẽ ngươi không hoàn toàn vô dụng. Vì lẽ này, ta sẽ cho ngươi biết vài thông tin về tình hình hiện tại."