"Bốp! Bốp Bốp!" Quân Khương Lâm bên này vừa mới giơ bàn tay lên thì Hàn Yên Mộng đã nhanh chóng vỗ ba cái liền rồi sung sướng cười ha ha giống như là một con mèo thành tinh ăn trộm. Mắt ngọc nhấp nháy dương dương tự đắc "Ngươi thua rồi!"
Tiểu la lỵ cười khành khạch tuyên bố "Ta bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi nhất định thua!"
"Làm sao lại thua được?" Quân Khương Lâm buồn bực nhìn nha đầu tự bán chính mình để giúp thiên hạ mà cực kỳ bình tĩnh khẳng định "Ta làm sao thua được!"
"Hừ hừ, ngươi không thua sao? Cạp cạp, người mà ngươi muốn thì căn bản là không có! Hôm nay Hàn tiểu cô cô sẽ dạy Khương Lâm chắt nhi phải biết nghe lời. Việc này quyền chủ đạo căn bản là không nằm trong tay ngươi. Người như vậy, ta nói không có thì sẽ không có, mà kể cả có rồi cũng thành không có, hiện tại đã biết chưa?!"
Tiểu la lỵ ngửa mặt lên trời cười phá lên.
"Làm sao mà lại không có đây? Người thích hợp khẳng định là có, dù thế nào cũng không thể không có. Bởi vì Ngân Thành công chúa hình như là có hai người chứ?" Quân Khương Lâm ôm lấy bả vai, cười gian một tiếng
"Trừ tỷ tỷ của ngươi ra, không phải còn có Hàn tiểu cô cô ngươi sao? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi? Ngươi kỳ thật là Ngân Thành thiếu gia? Chứ không phải là nữ?"
"Ngươi mới không phải nữ! Ah? Ah, ~~~ ngươi nói gì? Ta? Ta ta...?!!!" Hàn Yên Mộng phản xạ có điều kiện thốt ra một câu cãi lại rồi đột nhiên há hốc mồm cứng lưỡi, còn tay thì bưng kín miệng. Vẻ vênh váo đắc ý tươi cười trong nháy mắt đóng băng trên mặt, sau một khắc cũng lại tràn đầy nỗi hoảng hốt lo sợ!
Luôn luôn minh mẫn, nhưng lại quên chính mình. Hoặc là phải nói, Hàn Yên Mộng cho tới bây giờ không hề lo lắng nghĩ mình lại cũng nằm trong số người đó...
"Hàn cô nương, ngươi bây giờ khẳng định đã biết ta nói người thích hợp kia là ai rồi? Như vậy xin mời ngươi mau chóng đem cho ta nữ nhân kia, hừ, cũng nhân tiện là tiểu lão bà của ta đó. Trói nàng ta lại rồi đưa đến phòng của ta"
Quân Khương Lâm nói nghiêm túc "Đây chính là việc lớn quan hệ đến danh dự chí cao của Ngân Thành! Hy vọng cô nương nhanh chóng làm xong chuyện này. Ta tin tưởng ngươi, vô cùng tin tưởng ngươi nói được làm được! Bởi vì Hàn cô nương luôn luôn giữ lời hứa đáng giá nghìn vàng"
Hàn Yên Mộng vẻ mặt tối sầm, ngón tay run rẩy, trong mắt thần sắc biến đổi đi biến đổi lại. Đột nhiên đến lúc này mới nhớ ra thì đỏ mặt, nàng đảo mắt suy nghĩ cân nhắc hồi lâu rồi bỗng ôm bụng, vẻ mặt đau đớn mà nói
"Ai yêu... Làm sao đột nhiên đau bụng thế này, ta phải trở về phòng nghỉ ngơi đã... Ai da, làm sao lại đau như vậy...." Vừa nói, nàng cong người khom lưng ỉu xìu xìu muốn đi.
"Hàn cô nương, ngươi bụng đau cũng đừng lo quá. Nhưng ngàn vạn lần chớ quên tiểu lão bà của ta. Ca ca ta còn chờ đây... khà khà, nhớ trói chặt vào nhé..." Quân Khương Lâm ở đằng sau cao giọng nhắc nhở, Hàn Yên Mộng tất cả đều coi như không nghe thấy, thoắt cái nhanh như chớp đã chạy không tháy bóng dáng...
Đồ con nít, sao có thể để cho ngươi mỗi ngày ở trước mặt ta làm ra vẻ trưởng bối được! Bề trên của bản thiếu gia dễ làm như vậy sao? Không trừng trị ngươi thì đồ ranh con nhà ngươi lại còn không biết cái gì gọi là khiêm tốn, cái gì gọi là biết hay mà làm!
Quân Khương Lâm trong lòng rất sảng khoái, về sau thực là thích thú nói ra chuyện này, để xem nha đầu kia làm sao mà đối mặt với bản thiếu gia đây. Ha ha ha, ca ca nhịn mấy cơn giận đến nghẹn họng, rốt cục cũng được khoái chí một phen...
"Ha ha ha..." Một tràng cười vang lên, Quân Vô Ý từ một bên chợt hiện ra mà ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó cười to, hiển nhiên là sớm đã phải nén quá mức. Hắn vừa cười, vừa giơ ngón tay cái "Khương Lâm! Ngươi thật là lợi hại! Sai khiến cho cô bé đem chính mình đi bán, Tam thúc hôm nay chân chính phục tiểu tử ngươi rồi, rất bá đạo rồi..."
Quân Khương Lâm sờ sờ mũi, cười hắc hắc rồi nói: "Tam thúc, đó không phải là biện pháp khi không còn cách nào sao? Nha đầu kia mấy ngày nay lúc nào ở trước mặt ta đều xưng trưởng bối, một câu lại gọi Khương Lâm chắt nhi, thúc nói ta làm sao bây giờ! Có việc này phỏng chừng có thể làm cho nàng thành thật một đoạn thời gian."
"Chỉ sợ không đơn thuần là thành thật một đoạn thời gian chứ?" Quân Vô Ý cười ha ha "Phỏng chừng nha đầu kia từ nay về sau trước mặt ngươi không ngẩng nổi đầu rồi! Thậm chí ngay cả đến trước mặt ngươi cũng không dám nữa rồi! Uh, Khương Lâm, ta hỏi tiểu tử ngươi... liệu có phải là thật sự động tâm đối với nha đầu kia không?"
"Nào có!" Quân Khương Lâm kịch liệt lắc đầu: "Tam thúc, thúc tha cho ta đi! Ngàn vạn lần đừng ca loạn bài uyên ương, ta bên này đã có không ít rồi..."
"hừ..." Quân Vô Ý cười hàm xúc ý tứ hai tiếng mà nhắc nhở "Nói đến ngươi thì thật đúng là không cân xứng, dù sao các ngươi trong lúc đó còn có vai vế chênh lệch. Làm sao có thể xem như người thích hợp được..." Nói dứt lời thì Quân Tam Gia mới ngẩng đầu bỏ đi.
"Ta còn chưa nói gì mà thúc đã bắt đầu tính trước lo sau cho tiểu di tử của mình rồi... Dù sao thì Dương Quá còn lấy cả sư phụ mình cơ mà... Ở đây có gì mà chênh lệch..." Quân Khương Lâm nói thầm một câu mà hơi chột dạ.
Đột nhiên lúc này có người đến bẩm báo "Thiếu gia, có người cầu kiến ngài. Hắn nói, là sư phụ của hắn bảo hắn tới"
"Cho hắn vào!" Quân Khương Lâm phấn khởi tinh thần, rốt cục là đã đến!
Tiểu tử này, lần đó cũng thật sự làm cho ta hoảng sợ, ta cần phải xem kỹ, rốt cuộc là nhân vật thế nào!
"Quân thiếu gia." Xuất hiện trước mặt Quân Khương Lâm là một người trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ được hai mươi bốn hai nhăm tuổi. Chẳng những người thon gầy, vóc dáng cũng không cao. Dựa theo mắt Quân Khương Lâm phán đoán, tiểu tử này nhiều lắm cũng chỉ xáp xỉ một thước sáu. Có điều cả người trên dưới lại hài hòa dị thường!
"Ngươi tên là gì? Lúc trước chính là ngươi ám sát ta? Ngươi là đồ đệ của Sở Khấp Hồn?"
Quân Khương Lâm nhìn chăm chú vào chàng trai trẻ trước mặt. Chàng trai này tựa hồ có vẻ cẩn thận, có chút hiền lành, nhưng ánh mắt lại cúng đờ giống như mắt cá chết. Gần như là hoàn toàn không chuyển động. Nhìn tới nơi nào, cũng như thế nhìn vật chết vậy
"Đúng!" Chàng trai ưỡn ngực, ánh mắt vẫn không có nửa điểm dao động "Ta tên là Lãnh Ngạo!"
"Lãnh Ngạo... tên rất có khí thế" Quân Khương Lâm thản nhiên cười, đột nhiên thân hình hơi cúi về phía trước, ánh mắt tức thì thập phần lạnh lẽo, chiếu thẳng như chớp giật ngang trời, một khí thế mạnh mẽ tới cực điểm pha lẫn sát khí vô song "Ầm" một cái chụp vào hắn, toàn bộ không có bất cứ một điểm báo hiệu nào!
Sát khí điên cuồng mãnh liệt như sóng trào, lại giống như vô số vong hồn lợi kiếm tàn sát bừa bãi trên không trung. Mấy tên thị vệ ở cửa chỉ mới cảm ứng được một chút khí tức này mà đã không hiểu sao ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Đôi mắt như cá chết của Lãnh Ngạo trong lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ từ đáy lòng. Tuy lộ vẻ khiếp sợ, nhưng hắn đem hết toàn lực chống cự lại khí thế của Quân Khương Lâm. Dù có ý đồ chống lại, nhưng hắn phát hiện tất cả đều là uổng công, hắn đúng là không có đường kháng cự.
Trong tích tắc, chỉ trong tích tắc! Cả người, cả thân thể, cả linh hồn, tất tần tật đều như bị nuốt chửng, từ đầu đến chân bắt đầu lạnh toát "Vậy lần đó, ai nhờ ngươi tới giết ta?" Quân Khương Lâm hỏi gằn từng chữ một.
Lãnh Ngạo quật cường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, nhưng lại hoàn toàn không có ý muốn mở miệng nói chuyện. Hắn ngầm dùng sức cắn đầu lưỡi hy vọng có thể nhờ đó mà giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Một tia máu nhỏ không thể tránh được ứa ra từ miệng chảy xuống. Nhưng kể cả như vậy thì Lãnh Ngạo vẫn phát giác mình không thể giữ gìn được sự suy nghĩ tỉnh táo. Chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, phảng phất lúc nào cũng có thể chìm vào bóng tối vô tận...
"Ha ha, cũng có gan!" Quân Khương Lâm cười, sát khí phủ kín dất trời đột nhiên biến mất " Quả nhiên không hổ là đệ tử của Sở Khấp Hồn! Cái khác chưa học được, nhưng phẩm chất ngoan cường thì học đủ mười thành!"
Lãnh Ngạo gian nan thở phì phò, chậm rãi nói: "Ngươi không nên hỏi ta, mặc dù là ta đến tìm nơi nương tựa ở chỗ ngươi. Nhưng đó là vâng lệnh của sư phụ nên ta không thể không đến. Thân làm một người sát thủ, tuyệt không tiết lộ tính danh khách hàng, đây là quy củ. Sinh tử cũng không phải đại sự, nhưng quy củ thì tuyệt đối không thể phá!"
"Ta sẽ không hỏi ngươi nưa!" Quân Khương Lâm lạnh lùng cười
"Khi ngươi ám sát ta, ta có rất nhiều kẻ thù muốn giết ta. Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng đã không xứng trở thành đối thủ của ta. Biết hay không thì sớm đã không quan trọng! Nhưng thứ ta muốn,là sau này ngươi nghe lời và trung thành với ta!"
"Rõ!" Lãnh Ngạo xoay người, sải bước đi ra ngoài.