"Hồng trần... Si tình..." Độc Cô Tiểu Nghệ cầm khúc phổ, nhìn ca từ rồi bắt đầu khe khẽ hát. Bên cạnh, Quản Thanh Hàn lần thứ hai khoan thai thổi tiêu theo tiếng hát của Độc Cô Tiểu Nghệ. Có tiếng tiêu mềm mại dịu dàng hòa vào lại càng tăng thêm sức cuốn hút.
Khi ca khúc kết thúc, mọi người lại cảm thấy dư âm vẫn vấn vương thoả ước mong nguyện. Nếu có nói lúc này mà dư vị còn lượn lờ ba ngày không dứt thì cũng không quá đáng.
"Vấn thế gian tình vi hà vật, trực giáo nhân sinh tử ba hứa! (Hỏi thế gian tình đời là gì, nói cho người biết sinh tử hôn nhân)!" Đông Phương Vấn Tâm đột nhiên rơi lệ lẩm bẩm "Tình là gì! Tình là gì!... lẽ nào... tình chính là chuyện dằn vặt người đời sao?"
Quân Khương Lâm thở dài nói ngân nga
" Vấn thế gian, tình vi hà vật? Trực giáo nhân sinh diệt, tương hứa! Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử; hoan nhạc thú, ly biệt khổ, tựu trung canh hữu si nhi nữ; quân ứng hữu ngữ, miểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thùy khứ?"
( Tạm dịch:
"Hỏi thế gian, tình là chi?
Nói cho người đời mất được!
Trời nam đất bắc đôi chim én,
Cánh già mỏi mấy phen rã rời;
Vui gặp gỡ, khổ chia li,
Biến đổi trong tim tình si thiếu nữ.
Quân hô đồng ý, vang vạn dặm tầng mây.
Thiên Sơn mộ tuyết, lẻ bóng nhìn ai đây? " MS)
Đông Phương Vấn Tâm đột nhiên nghe thấy ca từ như vậy, đúng là như mê mẩn, nghiền ngẫm từng chữ từng chữ, trở về chỗ cũ, tự hỏi ý tứ trong đó. Nàng ngơ ngác đứng, đột nhiên trong mắt từ từ tràò ra lưng tròng, chầm chậm rơi xuống đất.
Nàng đột nhiên lại xoay mình ù té chạy trở về trong phòng, chỉ nghe thấy một trận tiếng khóc cực kỳ bi thương truyền tới:
"Quân hô đồng ý, vang vạn dặm tầng mây.
Thiên Sơn mộ tuyết, lẻ bóng nhìn ai đây?"
" Vô Hối! Vô Hối... chàng để cho ta cô đơn một mình... Ta làm thế nào mà đối mặt với thế gian, với mưa gió phong sương thiên hạn đây?"
"Khương Lâm, chàng nói bá mẫu... liệu có thể...?" Quản Thanh Hàn lén lút hỏi Quân Khương Lâm, trong giọng điệu để lộ ra vẻ lo lắng tràn trề, lại còn bao hàm chút vị oán trách. Hiển nhiên là quái lạ việc Quân Khương Lâm khơi gợi chuyện thương tâm của Đông Phương Vấn Tâm.
Quân Khương Lâm thở dài nói "Mẫu thân trong thời gian vừa rồi chủ yếu là gắng đè nén đau thương, cố tình cười nói; miễn cưỡng vui vẻ, thật sự là quá mệt mỏi. Nếu mà cứ kím nén như vậy quá lâu thì mới chính thức xảy ra vấn đề; phải biết rằng tình như dòng nước xiết, chặn không bằng khơi thông. Đơn giản không bằng để người xúc động tâm tình, triệt để phát phát tiết ra ngoài, chỉ cần có thể khóc được thì sau này sẽ dễ dàng rất nhiều"
Quản Thanh Hàn cùng với Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng bừng tỉnh mà gật đầu, cảm giác điều đó có lí sâu sắc.
Trong yên lặng hoàn toàn, một tiếng tiêu trong trẻo mềm mại đột ngột nổi lên, khoan thai vang đi tứ phương liên miên không dứt. Đó chính là khúc "Vô Hối Vấn Tâm": hỏi thế gian, tình ái nơi đâu?
Cách tiểu viện một bức tường, một kẻ si tình khác là Dạ Cô Hàn hình dung tiều tụy gấp nhiều lần đang ngây ngốc đứng dưới gốc cây. Cho dù những cánh hoa tuyết trắng ngần rung động rơi xuống trên đầu, luồn vào cổ của hắn thế nhưng hắn như chẳng có cảm giác gì.
Hắn chỉ si mê tự mình lắng nghe ca khúc này, ống tay áo bên trái trống rống buồn bã phất phơ trong gió rét, nét mặt Dạ Cô Hàn khắc khổ, ánh mắt thâm thúy mà chua xót, vẻ mặt hiu quạnh đầy cô độc tự lẩm bẩm "Hỏi thế gian tình là gì? Tú Tú... nàng ổn không?"
Lúc Quân Khương Lâm rời đi thì Quản Thanh Hàn cùng với Độc Cô Tiểu Nghệ đang nghiên cứu ca khúc này; nhưng Hàn Yên Mộng lại cùng đường đi theo.
"Quân Khương Lâm, Khương Lâm chắt nhi, ngươi dự định khi nào mới đến Ngân Thành vậy?" Hàn Yên Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn.
"Đi Ngân Thành? Đến đó làm gì?" Quân Khương Lâm ngạc nhiên "Tới đó đường xá xa xôi, lại lạnh như vậy, ta không có hứng thú đi."
Vừa nghe thấy câu gọi " Khương Lâm chắt nhi" thì Quân Đại Thiếu cũng có chút cảm giác chướng tai, thế nhưng vai vế này đã có mẫu thân, tam thúc tự giữ lời, chính mình rốt cuộc đích thực hoàn toàn không có cải cọ mấy. Lẽ nào để mặc cho tiểu nha đầu này khi dễ mãi được sao?
"Ngươi!" Hàn Yên Mộng hơi bực bội "Còn Tiêu gia thì thế nào... chẳng lẽ ngươi không muốn đi báo thù sao?"
"Ta làm sao lại không muốn... Nhưng hiện nay Tiêu gia cũng là kẻ thù của Hàn gia các ngươi, hơn nữa còn rơi vào dạng oán thù kẻ sống người chết... Nói về tính bức thiết thì ta khẳng định không cần đứng mũi chịu sào"
Quân Khương Lâm phẩy phẩy tay nói tiếp "Ngươi cũng không phải không biết, Tiêu gia mạnh mẽ như vậy, thế lực càng khổng lồ. Đương nhiên ta muốn để cho các ngươi cũng có thực lực lớn lao tương tự đi đối phó; chờ đến khi các ngươi đại chiến với nhau thì chúng ta len lén đến đem tỷ tỷ của ngươi về đoàn tụ với tam thúc của ta là được rồi. Về phần chuyện khác, thật sự là... Bất lực."
"Nhưng... nếu như vậy thì Ngân Thành chúng ta....Ngân Thành chúng ta e là sẽ hủy diệt hoàn toàn..." Tiểu cô nương nhanh chóng suýt phát khóc, cắn môi nhìn Quân Khương Lâm mà dậm chân nói "Ngươi... Ngươi làm sao nhẫn tâm như vậy?"
"Ta nhẫn tâm? Những lời phán đoán như vậy là dựa vào đâu?" Quân Khương Lâm kêu lên thực oan uổng
"Cái gọi là nhẫn tâm bao giờ cũng xuất phát từ việc hai bên đã có quan hệ thân mật chứ? Ta cùng với Ngân Thành Hàn gia các người liệu có được bao nhiêu điểm chung đây? Coi như là tam thúc của ta mà nói thì xác thực hẳn là có"
" Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì ta thật sự không cam lòng. Ngày đó không từ mà biệt, cho dù lúc đầu phụ thân ta, Nhị thúc, hai vị huynh cả, cái chết của bọn họ với Hàn gia Ngân Thành các ngươi không quan hệ, coi như là Tiêu gia hạ thủ. Nhưng rốt cuộc Hàn gia các ngươi không phải không biết chuyện tình rồi sao?... ít nhất... Cũng có dung túng sao! Ngươi hiện tại định lấy lập trường gì mà nói ta nhẫn tâm?"
"Nói chúng ta trước đây dung túng Tiêu gia xác thực là không đúng, có điều lúc này mọi người không phải là cùng chung kẻ địch hay sao? Ngươi nói ngươi không cam lòng?" Hàn Yên Mộng sáng mắt lên
"Ngươi có điều kiện? Có điều kiện gì thì ngươi cứ nói ra, ngươi không nói thì ta làm sao biết ngươi có điều kiện. Ta không biết là có điều kiện thì làm sao giúp để thực hiện điều kiện? Ngươi nói ra điều kiện của ngươi cho ta biết đi..."
Quân Khương Lâm thần sắc đau khổ "Đại tỷ, xin chớ luẩn quẩn. Đầu óc ta giờ quá lộn xộn, sắp vỡ tung cả ra rồi"
Nói xong, Quân Đại Thiếu gia có chút không cam lòng tiếp tục
"Ta phỏng chừng Ngươi đã tính xong rồi. Ta đi đến Ngân Thành giết hết người Tiêu gia; sau đó giúp tam thúc ta giành lại một vị lão bà, thuận lợi giúp Ngân Thành các ngươi diệt trừ hậu hoạ"
" Từ nay về sau, tam thẩm hạnh phúc vui sướng, Ngân Thành mạnh mẽ phát triển không còn mối lo bên trong.Tất cả đều vui vẻ, đó là thiết kế như vậy sao? Nếu không nói Người là trưởng bối thì đây thực sự đa mưu túc trí định sai khiến ta sao?"
" Các ngươi đều đạt mục đich còn ta cuối cùng có thể được cái gì đây? Dường như là ta không chiếm được gì cả. Tam thúc ta tối thiểu còn được một mỹ nhân, đối với ta ngay cả một bóng mỹ nhân cũng không có được. Chuyện ta lỗ vốn như vậy mới làm các người hài lòng sao?" "
"Vậy.. Nếu không để Ngân Thànhchúng ta giới thiệu cho ngươi mấy tỷ muội, thế nào? Bất quá, có thể giành được hay không thì phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi. Rốt cuộc như vậy là được rồi chứ." Tiểu cô nương cắn môi nói rất kiên quyết.
"Không được không được! Ngươi tính điều kiện gì vậy! Tam thúc ta lấy được con gái Ngân Thành chủ, ngươi lại muốn dùng mấy người thị nữ cho ta? Thế này... có vẻ chênh lệch quá xa?"
Quân Khương Lâm tức giận nói: "Dù nói thế nào thì thân phận cũng không được khác lắm? Tam thúc lấy công chúa, ta lấy thị nữ thì ta đây mất giá nhiều lắm"
"Thân phận không sai biệt lắm?" Hàn Yên Mộng mở to đôi mắt tròn tròn đầy vẻ mê hoặc mà nói "Nhưng là... không có một..."
"Sao lại không có ai như vậy?" Quân Khương Lâm nhíu mày, ra vẻ không vui hướng dẫn từng bước mà nói "Chí ít vẫn phải có một ai..."
"Vẫn có một người? Ai vậy?" Tiểu la lị nhíu mày, ra sức suy tư một hồi, cúi đầu nhìn mấy ngón chân nghĩ một lát, lại ngẩng đầu nhìn trời nghĩ một lát, thần sắc rất khổ sở, rất bối rối.
Sau đó đưa mấy ngón tay trắng nõn bấm bấm đếm đếm tính toán. Một lát sau... Nàng rốt cục khẳng định "Quả thực là không có, tuyệt đối không có, ta tính đến mấy lần!"
"Thật sự không có? Ngươi xác định?" Quân Khương Lâm có chút bất mãn nhìn nàng "Ngươi cũng không thể gạt ta được! Đây chính là liên quan đến đến tương lai Ngân Thành các ngươi đó!"
"Ta không có lừa ngươi! Nếu lừa ngươi thì ta là chó nhỏ! Thật sự không có!" Tiểu la lị chỉ trời mà phát thệ "Ta xin thề! Nếu như có người thích hợp... Nếu thật là có... Ta sẽ..."
"Ngươi làm gì đó? Lẽ nào ngươi còn có thể trói nàng lại đưa đến đây cho ta?" Quân Khương Lâm gợi ý mạnh mẽ.
"Không sai! Nếu là thật sự có một người như thế thì ta sẽ trói nàng mạng đến tặng cho ngươi! Vì tương lai Ngân Thành thì ta làm bất kì giá nào. Nhưng nếu mà thật sự là không có thì sao?"
"Một lời đã định! Tứ mã nan truy!" Hàn Yên Mộng đã gấp không thể chờ mà nói "Mau vỗ tay thề đi thôi"