“Được rồi, vậy cậu đi học đi”, Lý Dục Thần nói xong lại dặn dò thêm: “Chuyện ngày hôm nay đừng nên nói với bất kỳ ai, hơn nữa, chiếc bút và quyển sách kia của cậu phái bảo quán thật kỹ, sau này đừng nên nhắc đến với người khác về việc cậu gặp được Nghiêm Tử Lăng trong mộng”.
Nghiêm Cấn gật đầu đồng ý, lại lễ phép cảm ơn Lý Dục Thần mới vui mừng hớn hở đi học.
Nghiêm Tuệ Mân nói: “Dục Thần, cậu muốn bảo Tiểu Vân đến? Tiếu Vân cũng phải đi học mà”.
Lý Dục Thần đáp: “Để cậu ta xin phép nghỉ đi, nên đế cậu ta ra ngoài gánh vác một vài chuyện. Trọng trách của nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng phải đè lên vai cậu ta”.
Nghiêm Tuệ Mân gật gật đầu: “Nói cũng đúng, nhưng mà để hai đứa nhỏ này đi có thế gặp phải nguy hiểm không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Có cháu ở đây, tại sao bác phải sợ bọn họ gặp nguy hiểm?”
Nghiêm Tuệ Mần cũng cười gật đầu. Đúng rồi, có người con rế này ở, còn sợ gì chứ.
Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Lâm Vân. Lâm Vân nghe thấy anh bão cậu ta đến thành phố Mai, cùng Nghiêm Cẩn đến phá phách nhà họ Nghiêm thì vô cùng hưng phấn, lập tức xin nghỉ với trường học, bảo tài xế chạy như bay thẳng đến thành phố Mai.
Bình thường từ thành phố Hoà đến thành phố Mai sẽ tốn ba tiếng, Lâm Vân chỉ mất hai tiếng rưỡi đã đến.
Nghiêm Cấn cũng tới nòng thôn sau giờ học, vừa vặn gặp phải Lâm Vân.
Hai anh em ríu rít, hưng phấn cực kỳ.
Lâm Vân nghe nói Lý Dục Thần sẽ dạy Nghiêm cấn pháp thuật thì hâm mộ, ầm ĩ đòi học cùng.
Lý Dục Thần trách cứ: “Cậu luyện võ thì chuyên tâm với võ đạo đi, học thật tốt những thứ tôi dạy cho cậu, đợi cậu bước vào cánh giới Tông Sư, tôi sẽ truyền cho cậu cách từ võ nhập đạo”.
“Tông Sư!”
Lâm Vân thè lưỡi, chuyện trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, giờ được nói ra từ trong miệng anh rế thoạt nhìn có vẻ như rất dễ dàng.
Có điều, Lâm Vân thật sự bội phục Lý Dục Thần, lời nói của anh tất nhiên cậu cũng tin tưởng vô điều kiện.
Lý Dục Thần nói: “Chốc nữa tôi sẽ còn giao thêm cho các cậu một nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì ạ?”, Lâm Vân hỏi.
Lý Dục Thần lặng lẽ nói hai câu bên tai Lâm Vân.
Lâm Văn nhẹ gật đầu, hăng hái lôi kéo Nghiêm Cấn đi.
Nghiêm Tuệ Mẫn thấy bọn họ thần thần bí bí, chẳng biết muốn đi làm gì, lại nhìn Lý Dục Thân hỏi: “Cậu bão bọn họ làm gì?”
Lý Dục Thần cười nói: “Chốc nữa bác sẽ biết”.
Ánh nắng chiều tàn sắp tắt, lang trung Tôn tới.
Lang trung Tôn hơn sáu mươi tuổi, dáng người hơi mập, trên cằm đế lại một chòm râu, cõng theo hòm thuốc, nhưng thật ra có mấy phần xưa cũ của Hạnh Lâm.
Nghiêm Tuệ Mân thấy ông ta đến thì nhiệt tình nghênh đón: “Lang trung Tôn, lại để ông đi một chuyến, thật vất vá quá!”
Lang trung Tôn cười ha há đáp: “Mệnh của tôi đã thế rồi, chẳng có gì cực khổ cả. vâ lại, nhà chúng tôi và nhà lão Nghiêm cũng xem như mấy đời thân nhau, thân thể của lão Nghiêm không tốt, sao tôi có thể mặc kệ chứ”.
Bồng nhiên trông thấy Lý Dục Thần, ông ta không khỏi sững sờ: “VỊ này là…”
Nghiêm Tuệ Mẫn giới thiệu anh là con rế tương lai của mình cũng không hay, nên chỉ nói: “À, vị này là cậu Lý, cũng đến thăm bố tôi”.
Lang trung Tôn ồ à gật đầu, vẩn đánh giá Lý Dục Thần thêm vài lần.
Lý Dục Thần cũng không nói nhiều, một lang trung mà thôi, không đáng để anh phí miệng lưỡi.
Nghiêm Tuệ Mần còn tưởng gọi hai đứa nhỏ đến chào hỏi lang trung Tôn, lại phát hiện tìm không thấy Lâm Vân và Nghiêm cẩn.
Đi vào phòng trong, lang trung Tôn đặt hòm thuốc xuống, ngồi trước giường Nghiêm Công Nghiệp, bắt đầu bắt mạch cho Nghiêm Công Nghiệp.
“Lang trung Tôn, bố tôi sao rồi? Có chuyển biến tốt hơn chút nào không?’1, Nghiêm Tuệ Mân hỏi.
Lang trung Tôn khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Có chút khởi sắc, từ từ đi. Hôm nay tôi lại đổi chút thuốc cho ông ấy”.
Lý Dục Thần không nói chuyện nữa, ngồi yên uống trà.