[Lời nhóm dịch]
Chương này được đặt sau chap "Lưu ý", cái mốc đánh dấu spoiler vì vốn dĩ chap 124B được tác giả đặt sau chap 129 lận... =))
Nhưng thực ra chap này không có nói trước tình tiết nào bên phía Subaru, nên mọi người cứ đọc tự nhiên nha :v
____________________________________________________________________________
Đối mặt với Phù Thủy đang nhìn mình từ trong gương, Emilia thở dài.
Toàn thân Echidna, Phù Thủy Tham Lam, nhuộm bởi hai màu sắc duy nhất là trắng và đen.
Tìm thấy Echidna trong thế giới đang tái hiện lại căn phòng của mình, Emilia càng cảm thấy nơi đây thực sự là nơi được tạo ra từ tâm trí cô.
Thế giới dịu dàng nơi cô mãi mãi dành những ngày thanh bình, yên ả trong khu rừng quen thuộc.
Thế giới mà cô có thể cùng mỉm cười và chung sống với Fortuna, Geuse, Arch và mọi người.
“Nhưng thế giới đó không hề tồn tại nhỉ…”
“Hoàn toàn không. Thế giới tạm thời này hình thành dựa trên ký ức và mong muốn của ngươi. Tuy nhiên, sức mạnh kiến tạo thế giới của thuật thức điều khiển Thử Thách vượt quá tầm hiểu biết của con người. Những người sống trong thế giới đó sẽ giống y hệt với người thật nếu lịch sử thật sự trật bánh.”[note25237]
Emilia vừa nhớ lại sự thực về ngày Đại Sâm Lâm Elior chìm vào băng giá vĩnh cửu.
Nếu ngày ấy không xảy ra thương vong, và sự bình yên của khu rừng được phục hồi, có lẽ họ sẽ được đón những ngày mới đầy ắp tiếng cười.
Cảnh Fortuna và Geuse quây quần bên bàn ăn đã in sâu vào đôi ngươi của Emilia.
Đó là thứ mà Emilia hồi bé, cũng như Emilia hiện tại, sau khi cô lấy lại ký ức, muốn thấy từ tận đáy lòng.
“Chứng kiến hiện tại có thể xảy ra này, ngươi có muốn chìm đắm vào nó không?”
Như thể nhìn thấu tâm can của Emilia, Echidna dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ cô.
Ả lặng lẽ nhìn Emilia vừa ngẩng đầu lên bằng ánh mắt lạnh lẽo. Ả đan tay vào mái tóc trắng như tuyết của mình, để nó thả mình trên bờ vai,
“Mẹ của ngươi, và chàng trai tốt bụng đó… Nhìn họ hạnh phúc như vậy, ngươi có muốn mọi chuyện tiếp tục mãi mãi không? Ngươi không thấy dễ chịu khi những người dân trong rừng vẫn an toàn, những người thân của mình vẫn hạnh phúc, ngươi chưa từng mơ về việc đó sao?”
“...Ý cô… là sao?”
“Chỉ là… chút ấm ức thôi. Ngươi tìm thấy ta, tức là đã tìm thấy câu trả lời cho thế giới này. Ta biết câu trả lời của ngươi chỉ ấu trĩ như kiểu chọn hiện tại thay vì quá khứ. Nhưng nếu bắt buộc phải cho ngươi biết kết quả, thì ta sẽ chiếu cố mà cho ngươi hay.”
“――――.”
“Ngươi đã chọn thực tại mà mẹ và những người thân của ngươi gặp kết cục bất hạnh thay vì thực tại mà họ sống hạnh phúc. Ngươi là một con đàn bà hèn hạ ưu tiên bản thân hơn tất cả mọi người, đấy chính là kết quả của Thử Thách.”
Lời lẽ cay nghiệt của Echidna như mỗi lưỡi giáo sắc nhọn đâm thủng lồng ngực Emilia.
Những câu từ nhói lòng đến nỗi có thể cảm nhận được cơn đau, và dù không thực sự bị đâm, Emilia vẫn đặt tay lên lồng ngực và vô thức lùi lại một bước.
Thấy phản ứng của Emilia, chiếc mũi hoàn mỹ của Echidna khịt một cái.
“Chỉ cần ngươi nhận thức rõ điều đó là được. Thử Thách không xét đến nhân cách của người tham gia. Miễn có đủ tư cách, thì dẫu ngươi là thứ vô liêm sỉ, hay dù ngươi là hiện thân của sự ích kỷ, kết tinh của thói tự kiêu, Thử Thách vẫn sẽ chấp nhận một cách công bằng. Yên tâm đi. Mục đích của ngươi sẽ sớm thành sự thực.”
“Chỗ cô chọc vào… rất rất đau đấy. Với ai cô cũng như vậy sao?”
“Không nhé.”
Nghe Emilia vừa nhăn nhó vừa nói, Echidna nhún vai.’
“Ngoài ngươi ra, được ta đặc cách đối xử như thế này, trên thế giới chỉ có hai kẻ mà thôi.”
“Trở thành một trong ba người đặc biệt đó không khiến tôi hãnh diện đâu… Nhưng, tôi đâu nhớ đã làm điều gì khiến cô phải ghét đến mức đó đâu nhỉ?”
“Khỏi lo. Ta không ghét ngươi bởi ngươi là bán elf. Ta không ghét ngươi vì nguồn gốc của ngươi. Ta không ghét ngươi vì dòng máu hay tố chất của ngươi, ta ghét chỉ vì ta ghét thôi… Mà không, cũng không hẳn là vậy.”
“――?”
Cảm thấy có gì không đúng lắm trong nửa sau câu nói của mình, Echidna cúi đầu. Emilia nhíu mày khi thấy Phù Thủy đắm mình trong trầm tư, rồi cô khẽ lắc đầu.
Cô không thể cứ để cứ bị nói như vậy mà mặt dày quay về được.
Trên hết, có rất nhiều phát ngôn của Echidna cần phải được phủ nhận. Không phải vì bản thân của Emilia, mà còn vì danh dự của những cư dân trong rừng.
“Cô ghét tôi thì tôi cũng hết cách. Tôi biết rất rõ rằng khiến tất cả mọi người đều quý mến mình là rất khó. Cũng rất nhiều người đã nói ghét tôi rồi mà.”
“Đã thế sao ngươi không biết điều mà chết dí trong cánh rừng kia đi cho rồi.”
“Không được.Tôi cũng đã nói trong Thử Thách trước đó thôi. Tôi sẽ khiến băng tan và cứu tất cả mọi người. Sau đó tôi sẽ ưỡn cao ngực và bảo với họ rằng, thế giới bây giờ đã dễ sống hơn rồi.”
“Dễ sống hơn? Đúng là đồ nói dối trơ trẽn. Nạn phân biệt đối xử vẫn tệ như ngày nào, con người cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận thứ khác với bản thân họ. Chính vì thế, một nơi như Thánh Địa vẫn còn tồn tại đến hôm nay. Nạn nhân của thứ mâu thuẫn ngươi nói trên thế giới vẫn và sẽ luôn không ngừng tăng lên. Ta nói không đúng sao?”
“...Cô nói không sai.”
Những lời chỉ trích tàn khốc của Echidna khiến Emilia muốn cúi gầm mặt.
Bây giờ Emilia vẫn nhớ như in những ngày cô và Puck cùng trải qua trong rừng. Những ngày cô tắm trong ác ý và những lời nguyền rủa của dân làng xung quanh."[note25238]
Những lời xỉ vả không thương tiếc của Echidna khiến Emilia nhớ đến chuỗi ngày đó. Cô có thể cố không nhớ đến chúng, nhưng những vết sẹo không bao giờ lành sẽ mãi cào xé cô.
“Nhưng tôi sẽ xem như cô đã sai.”
“――――.”
Tuy lòng vẫn thấy đau nhói, nhưng Emilia vẫn cố phản bác lại Echidna.
Nhìn Echidna nheo mắt, Emilia cắn môi, dồn ý chí vào ánh mắt.
“Khác biệt với người khác đôi lúc sẽ mang đến những mâu thuẫn bất hạnh. Có lẽ đôi lúc số lượng của mỗi bên sẽ quyết định bên nào là kẻ tổn thương người khác, bên nào là kẻ bị tổn thương.”
“Điều đó đã lặp lại xuyên suốt trong bề dài lịch sử. Con người không chấp nhận những kẻ khác biệt với chính mình. Khác biệt về số lượng cũng chính là khác biệt về sức mạnh. Số đông sẽ chèn ép số ít. Bây giờ, sau khi hiểu rõ quy luật tự nhiên đó và thông minh hơn chút đỉnh, ngươi sẽ làm gì đây? Tập hợp bên thiểu số, và gây dựng vườn địa đàng cho kẻ yếu sao? Nhưng bản chất của nơi đó chẳng phải giống hệt với Thánh Địa này sao?”
“Tôi nghĩ… đó cũng là một lựa chọn. Nhưng tôi muốn chọn một lối đi khác. Dẫu tôi không thể thay đổi việc tồn tại kẻ bị tổn thương và kẻ làm tổn thương người khác, nhưng tương lai có thể sẽ không như vậy.”
Giây phút Emilia nhắc đến từ “tương lai”, gương mặt của Echidna cứng đờ.
Với Emilia, Echidna như thể đang giận dữ, như thể ả vừa nghe một thứ mà bản thân ả không muốn nghe từ chính miệng Emilia nói ra. Nhưng, Emilia vẫn tiếp tục.
“Trong thời gian diễn ra Vương Tuyển, chắc chắn tôi sẽ làm nhiều thứ. Không biết chừng tôi sẽ bị mọi người nguyền rủa nhiều hơn trước. Nhưng tôi muốn luôn có thể tự tin nói rằng mình sẽ không dừng bước. Và trả lời rằng, khác biệt thì có gì sai chứ? Hỏi họ rằng, người hàng xóm khác biệt với mình thì có gì đáng sợ chứ?”
“Ta mong ngươi thôi lảm nhảm về thứ đó đi thì hơn đấy, đó là quy luật tự nhiên rồi. Con người không thể chấp nhận sự khác biệt giữa bản thân và người khác. Về mặt bản chất, mọi sinh vật đều muốn kẻ khác giống với mình. Thích cùng một thứ, yêu cùng một thứ, ghét cùng một thứ, hận cùng một thứ ―― những điều đó sẽ tạo cho họ cảm giác an toàn, họ sẽ chỉ yêu những gì mình có thể thấu hiểu được. Quan điểm của ngươi rồi sẽ bị gạt bỏ, và sẽ chỉ được xem là lời nói xằng bậy của những kẻ yếu không hơn.”
“Như thế… không phải là lười suy nghĩ quá sao! Thật là khó coi!”
“Khó… coi...?
Emilia lớn giọng, còn Echidna thì giật nảy mình, trợn tròn mắt trước từ mình không ngờ tới.
“Phải!”, Emilia ưỡn ngực với Echidna đang ấp úng.
“Quá khó coi. Ghét người hàng xóm chỉ vì họ khác với mình… cứ như là trẻ con vậy. Bịt tai vì kiểu lý do như vậy thì thật ngu ngốc. Tôi sẽ không ngừng hét vào tai những kẻ không biết điều đó. Rằng, thay vì nói ghét bỏ người khác mà không thèm suy nghĩ, hay để bịt miệng ngăn tôi lải nhải thêm, thay đổi cách suy nghĩ của bản thân sẽ đỡ cực hơn nhiều.”
“Đúng là đồ ích kỷ. Chỉ biết tự gạt bản thân là hay. Để áp đặt ý kiến của mình, ngươi gạt bỏ hết những ý kiến mà ngươi không muốn nghe đến từ người khác sao?”
“Tôi sẽ không gạt bỏ ý kiến của người khác. Có chịu thôi bịt tai hay không là quyền của họ. ――Có điều, tôi tự tin rằng mình là kẻ cứng đầu cứng cổ hơn mà thôi.”
Tay chống hông, Emilia tuyên bố với Echidna rằng ý chí của cô sẽ không bị lay chuyển.
Nghe xong, mặt Echidna cau lại như cắn phải quả đắng, ả tránh mắt khỏi Emilia. Sau đó,
“Dẫu quyết tâm của ngươi có mạnh mẽ thế nào, thế giới cũng sẽ không thay đổi. Những kẻ còn bị kẹt trong băng tuyết trong rừng ―― dù bọn họ vẫn còn sống, và ngươi mang được họ ra thế giới bên ngoài, thì thế giới cũng chưa sẵn sàng chấp nhận họ. Ngươi chỉ đang ném những người đã đối tốt với mình vào nghịch cảnh mà thôi. Chỉ vì những suy nghĩ đạo đức giả của bản thân ngươi.”
“......”
“Ngươi muốn trả lại tự do cho những người bạn của mình sớm nhất có thể. Nhưng nếu ngươi làm thế, họ sẽ đau khổ vì bị thế giới chối bỏ. Sống cũng đau khổ, chết cũng đau khổ. Trong một thế giới như thế, quyết tâm của ngươi sẽ làm gì đây? Quyết tâm đó có thể thay đổi được gì? Và bản thân quyết tâm đó sẽ thay đổi thế nào?”
Đây là câu hỏi thật lòng của Echidna với Emilia.
Echidna đã xác nhận quyết tâm của Emilia qua hai Thử Thách về quá khứ và hiện tại đã không xảy ra. Còn giờ Echidna đang hỏi cô về quyết tâm với tương lai.
Liệu cô sẽ theo đuổi quyết tâm đó tới cùng?
Cô sẽ chọn con đường gì để tới được tương lai mình mong muốn?
Và cô sẽ sử dụng điều gì làm nền móng tạo nên con đường đó?
Emilia gật đầu và đáp.
“Để sau khi Thử Thách kết thúc tôi sẽ nghĩ!”
“――Hả?”
“Nếu nghĩ quá nhiều về tương lai mà quên mất hiện tại thì thành ra cầm đèn chạy trước xe rồng mất. Tôi biết tự mình nói ra nghe hơi kỳ, nhưng quả thực tôi là một kẻ bất tài. Khi có một bức tường mình phải vượt qua, mà tôi lại lo lắng về thứ ở bên kia bức tường đó, thì cuối cùng kiểu gì tôi cũng sẽ ngã xuống cái hố dưới chân tường.”
Sau khi trải qua Thử Thách và trận cãi vã với Subaru, Emilia cảm thấy cô đã có một góc nhìn đúng đắn và khách quan hơn về bản thân mình.
Kể cả việc đánh giá bản thân cô cũng trở nên khắt khe hơn.
Cô không phải người giỏi giang đến mức có thể tự mình lo hết mọi chuyện.
Cô còn không chắc dù mình có tập trung mọi tâm huyết, sức lực vào chuyện trước mắt thì có nên nổi trò trống gì không.
Cô đặt kỳ vọng lớn vào tương lai
Đầu tiên là phải nắm chắc quyết tâm hướng đến kỳ vọng của bản thân, và bước bước đi đầu tiên để hướng tới mục tiêu đó.
Những thứ cô đang gây dựng chính là bước đầu tiên này.
“...Giờ ta mới nhớ tranh cãi với ngươi vô vị đến nhường nào. Ta đúng là óc bã đậu mới làm vậy mà.”
“Tôi biết cô thông minh, nhưng trùi dập ý kiến của người khác như thế rất rất không công bằng cho lắm.”
“Vừa rồi đâu phải là ý kiến đâu? Ta đặt cho ngươi một câu hỏi, ấy thế mà ngươi trả lại cho ta mấy lời sáo rỗng. Ta quên mất. Ngươi chỉ là một đứa trẻ vô dụng, không thể đứng trên đôi chân của chính mình mà phải dựa dẫm vào kẻ khác, một con đàn bà yếu đuối.”
“Đúng vậy… Tôi… cũng nghĩ mình rất yếu đuối.”
Nghe những lời chửi rủa, Emilia hạ tầm mắt, khẽ lắc đầu.
Tuy nhiên, cô lập tức ngẩng đầu lên, “Nhưng”, cô đặt tầm mắt của mình ngang với của Echidna,
“Yếu đuối... thì có gì sai sao?”
“...Cái gì?”
“Người đã dạy tôi một điều quan trọng nhất định sẽ nói thế này. Rằng, yếu đuối không sai. Mặt khác, cứ để bản thân mãi yếu đuối mới là sai.”
Hiện lên trong tâm trí cô là cậu thiếu niên tóc đen có ánh mắt xấu xa.
Cậu than vãn vì sự bất lực của mình, nhưng bởi có một trái tim dịu dàng nên cậu luôn nỗ lực để bản thân chịu nhiều vết thương hơn ai hết, một chàng trai cô vô cùng yêu mến.
Người luôn mượn sức mạnh mạnh của người khác, nhưng lại để mình hứng chịu nhiều bi ai nhất như cậu chắc chắn sẽ nói vậy.
“Đồ bướng bỉnh.”
“Ừm. Tôi phản kháng hơi muộn ha.”
Thấy Emilia mỉm cười, lần này Echidna mới hoàn toàn ngộ ra rằng cô có tranh cãi thêm cũng vô ích.
Echidna đã hết cách để ngăn cô nàng Emilia lạc quan một cách bền bỉ, nhiệt huyết ngút trời này lại.
Cãi nhau thêm chỉ tổ ảnh hưởng đến hình ảnh và phẩm giá của một Phù Thủy như cô.
“...Thôi kệ, cứ tận hưởng Thử Thách còn lại đi. Sau khi hoàn thành nó, còn nhiều tai ương khắc nhiệt hơn cả các Thử Thách đang chờ ngươi kìa. Đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra giữ được mớ lý tưởng cao đẹp mình vừa kể khó đến nhường nào.”
“Cảm ơn cô đã dặn trước. Tôi sẽ khắc ghi những lời đó. Ngoài ra…”
Hình ảnh trong gương có lẽ sắp biến mất.
Dõi theo bóng hình dần mờ đi của Echidna trong gương, Emilia tiếp tục nói. Bên kia mặt gương, Echidna nhíu mày. Trước vẻ mặt khó chịu của ả, Emilia…
“Cảm ơn cô, vì đã cho tôi thấy thế giới này.”
“――――.”
“Có lẽ thế giới này không thể xảy ra, nhưng đấy vẫn là thế giới tôi từng muốn thấy. Tôi không nghĩ là mình có cơ hội được thấy hai người đó, mẹ Fortuna… và cha Geuse, có thể cười nói bên nhau như thế.”
Cô rất đau đớn khi nghe rằng thế giới này không phải là thật.
Nhưng, dù thế giới đó đã không trở thành sự thực, thì Emilia đã thấy được một thế giới có thể xảy ra.
Những khoảnh khắc đầy hạnh phúc đã đủ khiến Emilia xúc động, bởi cả niềm vui và nỗi buồn.
Từ tận đáy lòng, cô vô cùng biết ơn vì được thấy cảnh tượng ấy.
“...Ngươi…”
Emilia chuyển sự biết ơn của mình thành lời ―― nghe những từ đó, biểu cảm của Echidna thay đổi.
Gương mặt này khác với tất cả những gương mặt Echidna từng biểu lộ suốt bấy giờ ―― gương mặt tựa như đang phải nhìn một thứ đáng ghê tởm, gương mặt tựa như đang nhẫn nhịn sự gớm guốc, hay cả gương mặt như đang xem thường mọi cử chỉ hành động của Emilia.
――Echidna nhìn Emilia với gương mặt tựa như sắp khóc.
“Echidna...?”
“Ta… ghét ngươi. ――Ta chỉ… rất ghét ngươi.”
Không phản ứng với tiếng gọi của Emilia, Echidna, với gương mặt cúi gằm, run rẩy trả lời.
Thế rồi, hình ảnh trong gương bị bóp méo, trong nháy mắt, bóng hình của Phù Thủy tóc trắng biến mất khỏi mặt gương. Thay vào đó là ảnh phản chiếu của một thiếu nữ tóc dài màu bạc――,
“―――!”
Cảm giác chối bỏ đâm xuyên lồng ngực Emilia, khiến cô phải lảng mắt đi.
Nhịp tim của cô tăng dần, hơi thở cũng trở nên ngắt quãng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cô vẫn rất sợ hãi khi nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong gương.
“――――.”
Emilia đã dành cả trăm năm vùi mình dưới lớp băng vĩnh cửu trong Đại Sâm Lâm Elior trước khi được Puck giải cứu. ――Cô chưa từng chứng kiến hình hài đã trưởng thành của mình trong gương.
Lý do đơn giản thôi. Chỉ bởi… cô rất sợ.
Sau một trăm năm ngủ say trong băng tuyết, trái tim của Emilia vẫn là trái tim non nớt của cô bé ngày nào, chỉ có cơ thể là đã trưởng thành thành một người phụ nữ.
Khi lấy lại ý thức, điều đầu tiên cô nhận ra là mình điều khiển cơ thể không thuần thục, cô đã sợ rằng cơ thể này không phải của mình, và đã dành nhiều đêm trong nước mắt.
Phản ứng của những dân làng xung quanh càng khiến vết thương tâm lý đó trở nặng.
Những dân làng đó đã sợ hãi Emilia, người mang nhiều đặc trưng giống với Phù Thủy Ghen Tuông, như sợ một loài ác quỷ. Dù nhận ra Emilia sẽ không làm hại mình, nhưng họ vẫn xa lánh cô.
Một khi họ biết cô sẽ không phản kháng, những gì đợi cô phía trước chỉ là chuỗi ngày bị dè bỉu, đay nghiến và nguyền rủa. Quãng thời gian đó, Emilia ít nhất đã vô thức nhận ra rằng mọi người ghét cô bởi cô trông giống Phù Thủy Ghen Tuông.
Đó cũng là lý do cô bắt đầu tránh nhìn vào gương, để không phải thấy vẻ ngoài bị mọi người căm ghét của mình.
Puck nhận ra vết thương tâm lý của cô, nên đã mang bỏ hết những vật có thể phản chiếu. Nó thậm chí còn gọi cô lúc cô đi lúc nước, làm cô xao nhãng khỏi hình ảnh của bản thân phản chiếu trên mặt sông.
――Một phần trong giao ước của Puck với Emilia, rằng Puck sẽ lo việc chải chuốt hằng ngày cho cô, thực ra cũng là một thứ để bảo vệ Emilia.
Để bảo vệ cô con gái yêu quý không thể nhìn vào gương, Puck dùng điều khoản giao ước làm cái cớ để che đậy vết thương tâm lý của cô.
“...Quả thực, rất nhiều người vẫn luôn lo lắng bảo vệ cho mình.”
Vậy mà cô lại dùng biết bao nhiêu thời gian để hờn dỗi mà không nhận ra cảm xúc của họ.
Bây giờ cô sẽ không thiếu hiểu biết với những gì mà mình đã và đang nhận được nữa.
“――――.”
Emilia hít một hơi rồi ngừng lại.
Cô ngẩng đầu, đặt một quyết tâm lớn với bản thân là nhìn thẳng vào trong gương.
Phản chiếu trong gương là một cô gái với mái tóc dài màu bạc và đôi mắt thạch anh tím.
Ánh mắt đang nhìn ngược lại cô căng thẳng cứ như sắp tận thế tới nơi vậy.
“――Trời ạ.”
Cô thốt ra bằng giọng cụt hứng.
Nhìn vào vẻ ngoài đã lớn của mình trong gương, Emilia thở dài.
“Trông không giống mẹ Fortuna như mình nghĩ, tiếc quá…”
Ngay sau khi thoát khỏi đầu môi, những lời hờn dỗi của cô trở thành những tiếng thì thầm.
Thế giới hạnh phúc, thứ mà cô không muốn buông tay nhưng nhất định sẽ chia lìa này kết thúc tại đây――.
.
_______________________________________________________
.
“―a, khụ…”
Lấy lại ý thức, Emilia nhận ra mình đã vừa ngủ vừa dựa người vào tường.
Cô ngã ngồi xuống đất, chân duỗi ra hai bên, lưng tựa vào bức tường khắc đầy những lời nhắn nhủ của Subaru. Vừa dùng tay chải lại những sợi tóc rồi, cô vừa tưởng tượng lại hình ảnh của chính mình.
Vậy đó là vẻ người bị mọi người sợ hãi như Phù Thủy, cũng như là vẻ ngoài mà Subaru yêu và bảo rằng “dễ thương”.
Emilia, với vốn thẩm mỹ nghèo nàn, không rõ đâu mới là nhận định đúng.
“Mình mới trở về, không phải lúc để nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái.”
Đặt hai tay lên má, Emilia ngừng dòng suy nghĩ của mình lại.
Cô đúng là ngốc. Cô đã an toàn hoàn tất Thử Thách và trở về, vậy mà mới nhìn thấy những dòng chữ viết tay của Subaru đã khiến đầu óc cô lên mây rồi.
“Cơ mà… Thử Thách thứ hai kết thúc thật rồi nhỉ?”
Thầm thì với không ai cả, Emilia đứng dậy, bắt đầu nghĩ về kết quả của Thử Thách.
Theo thái độ của Echidna lúc biến mất, có lẽ Thử Thách đã kết thúc. Không như Thử Thách đầu tiên, Emilia không có cảm giác mình đã vượt qua gì cả.
Tuy nhiên, quả thực cô đã dứt được lòng với thế giới cô muốn mãi ở lại, và quay trở về.
“――――.”
Fortuna và Geuse, nhớ lại sự thân thiết giữa hai người ấy, Emilia lại nhói lòng.
Nhưng nén cảm giác buồn bã ấy lại, Emilia quay lưng về phía phòng Thử Thách.
Nếu Thử Thách thứ ba đã sẵn sàng, cô sẽ cần ra rồi vào lại lăng mộ như trước khi tham gia Thử Thách thứ hai.
Cô dồn hết ý chí của mình vào việc đánh bại Thử Thách thứ ba,và giải phóng Thánh Địa.
Vì Subaru, vì những điều Ram đã nhờ mình, để thực hiện hóa những điều bản thân đã hùng hồn tuyên bố trước mặt Roswaal, cô phải hành động.
“――Trời đã tối om rồi.”
Băng qua bóng đêm phủ khắp hành lang khu di tích, để tiếng chân mình vang trên mặt sàn lát đá, Emilia nhíu mày khi nhận ra ánh sáng ở cửa ra lăng mộ mờ như thế nào.
Phải chăng mây mù đã che khuất trăng sáng, và ánh sáng mờ nhạt đó là từ những vì sao?
Ở Thánh Địa, nơi mọi nguồn sáng đều bị tắt đi khi đêm đến, chỉ có nguồn sáng tự nhiên từ trên cao có thể xuyên qua màn đêm của buổi tối.
“――ơ.”
Đó là những gì Emilia nghĩ trong khi tản bộ.
Thế nên, khi ra ngoài lăng mộ và đứng trước hàng chục ánh mắt tập trung vào mình khiến cổ họng cô vô thức nghẹn lại.
“A, cô ấy ra rồi kìa!”
Một người lên tiếng, ngay sau đó sự xôn xao lan ra khắp đám đông.
Trước mặt Emilia đang sững người, tiếng ồn chỉ càng lớn dần, bấy nhiêu con người đều hướng ánh mắt về phía cô.
――Đó là những cư dân sinh sống ở Thánh Địa.
Những con người ngoài Garfiel và Lewes sống ở đây.
Trong quãng thời gian ở Thánh Địa, Emilia không tiếp xúc với họ nhiều hơn mức cần thiết. Một phần là do việc tinh thần của cô không ổn định, phần nữa là do họ cũng không chủ động gặp mặt cô.
Emilia vẫn không thoải mái lắm khi được mọi người nhìn chăm chú như vậy.
Những người dân ở đây ghê tởm giống nòi của Emilia, nhưng cũng kỳ vọng vào việc giải phóng Thánh Địa của cô, và trên hết, họ cần xác định xem cô có đủ tốt chất để trở thành nhân vật đứng trước mặt họ hay không.
Thế nên, cô nghĩ trước khi cô giải phóng được Thánh Địa, họ sẽ không tập trung gặp cô đông đảo thế này.
Emilia đã tin rằng, chỉ sau khi thành công, cô mới có thể bắt chuyện với họ.
Vậy tại sao họ lại tập trung ở đây?
Và tại sao, những ánh mắt hướng về phía cô ―― ở đó không có sự căm hờn mà lại là sự kỳ vọng mãnh liệt.
“Thực ra cũng không hoàn toàn là ý tốt.”
Thấy Emilia lúng túng, một cô gái bước lên từ nhóm dân làng.
Đó là Lewes, với mái tóc dài màu hồng nhạt.
Bước lên phía trước để đại diện cho những người khác, cô mỉm cười với Emilia.
“Đám đông ở đây đều là những kẻ dậm chân tại chỗ. Chúng tôi đều đang băn khoăn Emilia-sama sẽ đưa ra câu hỏi gì với Thử Thách, và cả… số phận của bản thân sau khi Thánh Địa được giải phóng nữa.”
“Điều đó tôi hiểu, nhưng tại sao lại không hoàn toàn là ý tốt?”
“Đơn giản thôi. Trận chiến giữa Su-bo và Gar-bo và cuộc nói chuyện của Emilia-sama và Ros-bo… à mà, còn nhiều chuyện khác nữa, mọi người ở Thánh Địa đã thảo luận về chúng rất nhiều, rồi…”
“Thảo… thảo luận sao?”
Thấy Lewes gãi má ra chiều khó nói, má Emilia ửng đỏ.
Trận chiến vì lý tưởng của Subaru và Garfiel thì không nói, nhưng cuộc tranh cãi giữa cô và Roswaal sau đó chỉ là cô đang áp đặt ý kiến non nớt của bản thân thôi mà.
Cô có gọt dũa những lời ấy để không cảm thấy xấu hổ nếu ai khác nghe được, nhưng khi biết quả thực đã có người nghe được, cô lại không khỏi thấy ngượng ngùng
“Cô nghe được chuyện đó… nhưng là ở đâu vậy, Lewes-san?”
“Hừm, chuyện đó thì… Ta nhìn thế này thôi, nhưng tai thính lắm đấy. Thính đến nỗi, chỉ cần ở trong Thánh Địa thì không chuyện gì là bí mật với ta cả.”
“Vậy sao… Tuyệt quá nhỉ.”
Việc Lewes tiết lộ về thính giác phi thường của mình lại làm Emilia thấy thán phục thay vì tức giận.
Không nhận ra cụ già với vẻ ngoài trẻ trung đang lè lưỡi, Emilia gật đầu chấp nhận lý do khiến nhiều người tập trung ở đây.
Và,
“E… Emilia-sama.”
“V… vâng.”
“Chiều nay cứ như một buổi xem mắt ấy nhỉ.”
Một người dân trong làng ―― một người sinh sống ở Thánh Địa, có lẽ cũng là con lai với Á Nhân.
Anh có đôi nanh dài và đôi mắt híp. Người đàn ông ngang hoặc hơi hơn tuổi Roswaal đó trông khá căng thẳng, anh bước lại gần Emilia.
“Tôi… à không, chúng tôi… vẫn chưa… thành thực… chúng tôi vẫn chưa quyết định được.”
“――――.”
“Về việc có nên tin tưởng cô hay không, và về việc biết tới thế giới bên ngoài Thánh Địa có ý nghĩa như thế nào. Thẳng thắn mà nói, thế giới bên ngoài tràn ngập những điều chúng tôi không biết, nên chúng tôi rất sợ. Cuộc đời sinh ra và lớn lên của chúng tôi gói gọn trong mảnh đất này. Chúng tôi không biết gì về thế giới bên ngoài cả.”
Đó cũng chính là trạng thái vốn có của nơi gọi là Thánh Địa mà Garfiel từng muốn bảo vệ.
Cái ách mang tên kết giới được duy trì từ bốn trăm năm trước đã áp đặt những người dân bản địa phải sống ở đây suốt bao nhiêu thế hệ. Họ không có cách để thoát ra ngoài, và có lẽ cũng chẳng nghĩ đến việc đó.
Nhưng giờ cách để thoát ra hiển hiện ngay trước mặt họ, rồi cả con người không có duyên nợ cũng chẳng dính dáng tới họ là Emilia lại cố giải phóng họ.
Tất nhiên sẽ có người thấy bất an hoặc phản cảm. Hơn nữa, chắc gì đã có người vẫy tay rồi phóng thẳng ra thế giới bên ngoài luôn được
Emilia đã sợ rằng mọi người trong Thánh Địa cũng có chung một nỗi lo với Garfiel.
Và người đàn ông trước mặt cô đã chứng thực chuyện đó.
“Dù ở thế giới bên ngoài được nương nhờ sự hỗ trợ của Roswaal-sama chăng nữa, thì liệu có gì khác biệt với khi còn ở đây chứ…? Thật lòng thì, chúng tôi thấy sợ hơn là kỳ vọng. Chúng tôi sợ sự thay đổi.”
“...Ừm.”
“Tuy nhiên…”
Emilia gật đầu, và định cúi gằm mặt. Nhưng những lời kế tiếp của người đàn ông đã ngăn hành động đó lại.
Người đàn ông nắn thẳng người, bằng gương mặt hồi hộp, anh tiếp tục.
“Mọi người đều đã nghe thấy những lời của Garfiel… của cậu nhóc đó.”
“......”
“Chúng tôi biết cậu nhóc chăm chỉ đó nghĩ gì, và cảm thấy như thế nào. Chúng tôi cũng biết những gì cậu ta nói với anh trai tóc đen, cả những gì mà sau đó Roswaal-sama và Emilia-sama đã trao đổi.”
Người đàn ông vẫn đứng thẳng lưng, mặt anh nhăn lại.
Thấy gương mặt hối hận như sắp khóc của anh, lồng ngực Emilia như siết chặt.
“Tôi, từ tận đáy lòng, thấy mình thật thảm hại. Vì để một đứa nhóc mười bốn tuổi lo lắng cho mình, và để một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi hét vào mặt như vậy… Chúng tôi cũng đã nghe Emilia, người có ý chí không hề lay chuyển dù Roswaal một mực nói rằng bản thân không thể, nói gì. Vậy nên, Emilia-sama ạ…”
“――Vâng.”
“Dù sau này kết quả có ra sao, dù chuyện gì có xảy ra sau này, tôi vẫn sẽ tin rằng nỗ lực thách thức Thử Thách của cô rất tuyệt vời. Rất đáng ngưỡng mộ. Tuy không phải ai trong chúng tôi cũng nghĩ như vậy, bản thân tôi cũng chưa hoàn toàn chấp nhận cô. Nhưng xin hãy cho phép chúng tôi dõi cô cho tới cuối cùng.“
Dõi theo thứ gì, thì chuyện đó không cần nói thành lời.
Tắm trong ánh nhìn đầy nhiệt huyết của anh, Emilia nhìn về phía sau anh ―― về phía những người dân đã chấp nhận anh làm người đại diện, và gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp… Rồi mọi người sẽ nghe tôi nói nhé.”
“Vâng. Chúng tôi hứa đấy. Đánh giá người khác chỉ qua những điều nghe được dù chưa tiếp xúc… chắc chỉ có mình chúng tôi thôi. ――Oái!”
Người đàn ông rũ vai. Lewes véo vào hông anh từ phía sau.
Anh ta giật nảy mình quay ra sau tỏ vẻ phản đối, nhưng Lewes phì cười.
“Anh kiên nhẫn mà cũng nghiêm túc quá nhỉ. Mà giữa chừng anh quen miệng xưng ‘ore’ thay vì ‘watashi’ kìa.”[note25239]
“...Tôi… tôi xin lỗi.”
“Nhìn chung thì ý kiến hiện tại của họ như vậy đấy. Thứ lỗi vì bà già này đã tọc mạch vào.”
Nói chuyện một cách ấm cúm, Lewes ra hiệu cho người đàn ông lui xuống.
Thấy vậy, Emilia hít một hơi thật sâu, thứ gì đó không phải không khí lấp đầy lồng ngực cô.
Lewes đã sắp xếp để người dân trong Thánh Địa tới xem Emilia tham gia Thử Thách.
Ai mà hiểu được chuyện đó khiến cô an lòng như thế nào chứ?
“Cảm ơn cô, Lewes-san. Tôi cảm thấy sau này mình có thể cố gắng rất rất nhiều hơn nữa.”
“Vậy sao vậy sao. Được vậy thì hay quá… Tiếp theo là Thử Thách cuối cùng ha.”
“Đúng vậy. ――Tôi sắp thử sức ngay luôn đây.”
Nhận được sức mạnh mà họ trao cho, Emilia quay đầu để đối mặt với lăng mộ.
Nhưng giữa chừng chợt nhớ ra gì đó, cô ngừng lại, và quay sang Lewes,
“Mà… này… Nhắc mới nhớ, Lewes-san, cô có thấy Ram ở đâu không? Tôi muốn nói với cô ấy mình đã hoàn thành Thử Thách thứ hai, nhưng mà…”
“...Hình như Ram có vài việc bận nên đã đi trước rồi. Nhưng cô ấy cũng muốn chúc cô thuận buồm xuôi gió nữa đấy. ‘Ram sẽ hoàn thành trách nhiệm của Ram, Emilia-sama cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình đấy’, cô ấy bảo vậy.”
Nghe đúng phong cách của Ram, Emilia biết đấy chỉ là một lời nhắn nhưng không hiểu sao vẫn khiến cô muốn cười nhăn nhó.
Trách nhiệm của Ram ―― cô sẽ hoàn thành nó ở đâu, và với ai?
Emilia cảm thấy xốn xao trong lồng ngực, nhưng cố kìm cảm giác đó lại.
Ram tin vào Emilia. Vậy nên, Emilia cũng sẽ tin vào Ram.
Như cách nhóm Subaru đã mở đường cho Emilia, cô muốn nối tiếp con đường đó cho họ.
“Tôi lên đường đây.”
Lewes gật đầu với cô, dân làng cũng nhốn nháo cúi chào.
Quyết tâm dâng trào hơn cả hai Thử Thách đầu tiên, Emilia bước vào lăng mộ.
Và rồi――,
[Đối diện với những tai ương sắp tới đi]
Thử Thách cuối cùng đã cận kề――.
.
_____________________________________________________
.
Ram thoáng cảm nhận được con tim dần trở nên rộn ràng trong lồng ngực.
Cô chưa từng tắm trong sự thù địch của người đối diện nhiều như bây giờ.
Đụng chạm cơ thể với hắn, trò chuyện cùng hắn, được hắn ra lệnh.
Với Ram đó là những gì hạnh phúc nhất, là ý nghĩa sống của cô.
Và việc cảm giác hưng phấn của một trinh nữ khơi dậy trong cô kể cả khi bị hắn xem là kẻ địch, cũng làm cô thấy vui mừng khôn xiết.
“...Ng~~ươi còn dám xuất hiện trước mặt ta cơ đ~~ấy.”
Người đàn ông dỏng cao đang đối đầu với Ram nhìn cô và lẩm bẩm.
Giọng nói ngân dài hay tuyệt của hắn như trát đường vào não cô.
Chỉ tắm trong ánh nhìn của cặp mắt lệch màu kia cũng khiến phần hông trở xuống của cô muốn rụng rời.
Tuy là, đây không phải lúc thể hiện những sự yếu đuối và nữ tính đó.
Vì một người phụ nữ như thế chẳng đáng để làm tay chân, chỉ có nước phải cắt bỏ đi.
“Th~~ế, ngươi tới đây làm g~~ì?
“――Đơn giản thôi ạ.”
Được hỏi, cô trả lời với gương mặt vô cảm và giọng nói điềm tĩnh như mọi khi.
Mái tóc hồng khẽ đung đưa, Ram rút ra một cây trượng phép từ dưới váy, và chĩa vào gã đàn ông điển trai trước mặt ―― chĩa đầu trượng vào vị chủ nhân cô tôn kính,
“Ram đã đến để cướp ngài khỏi ảo tưởng về Phù Thủy đây.”
Và thổ lộ rằng cô sẽ đốt cháy người cô yêu, kẻ bị nhấn chìm bởi tình yêu điên loạn, bằng lửa tình của chính cô.