Thay vì “đi xuống” từ cầu thang, cái bóng dường như vừa “ngã” từ trên cầu thang xuống thềm nhà thì đúng hơn.
“————.”
Máu chảy ra từ nó nhầy nhụa tựa nước bùn, kéo lê đôi chân đã bị nghiền nát đi theo, diện mạo kinh hoàng của nó không thể so sánh với bất cứ thứ gì hiện hữu trên đời. Cầm lưỡi dao đen tuyền trên tay phải, và tay trái bóp nát quả tim của con Ma Thú vừa bị giết đang nắm trong lòng bàn tay, nó tiến sâu sâu hơn vào trong lối đi.
Cái thứ đang bò lê đó có hình dạng của một con người, nhưng có lẽ chính bản thân nó còn không rõ nó có mang ý niệm của một con người hay không.
Cơ thể nó đã bị hủy hoại tới mức các cơ quan trong cơ thể không thể hoạt động được nữa, sinh mạng của nó đã bị bào mòn tới mức không thể tái sinh, nó đang phải dốc toàn bộ sinh mệnh để duy trì hình thể dưới dạng một cái bóng.
Nếu hỏi tại sao cái bóng ấy còn cử động, thì có lẽ cái bóng sẽ trả lời rằng nhân cách của nó trước khi biến thành một cái bóng như vậy ngoan cường đến cố chấp.
Cuối cùng, cái bóng cũng lặng lẽ tới được nơi sâu nhất trong lối đi.
Cái bóng không hề có ý niệm đó chỉ mang một mục tiêu duy nhất là truy sát bất kỳ vật gì chuyển động và đoạt mạng chúng. Cảm nhận được thứ nó truy đuổi từng đi qua đây, nó vung nhẹ lưỡi dao chết chóc.
“————.”
Một tiếng động trầm đục vang lên, cánh cửa trước mặt nó đứt đôi.
Cái bóng đạp tung những mảnh cửa, nó cử động như để hướng vào khoảng tối bên trong.
“————.”
Một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến cái bóng cảm thấy như bị hút vào trong bóng tối.
Khói trắng ùa ra từ sâu bên trong phòng, sương mù bỗng nổi lên.
Ngay sau đó —— không khí chảy vào trong căn phòng đang xảy ra sự cháy không hoàn toàn, kết hợp với lửa tàn, nhanh chóng tỏa nhiệt và bùng nổ.
Hiện tượng Backdraft (không có tên tiếng Việt).
Không đời nào cái bóng, cái cục màu đen không có lý trí chỉ biết phá hủy, đó có thể dự tính trước được hiện tượng phát nổ này.
“————.”
Ngọn lửa địa ngục nhấn chìm cơ thể của cái bóng, biến nó thành hư vô.
Cơ thể đã mất đi cả sức hồi phục và sức tái sinh chỉ chờ mục rữa của cái bóng, chìm giữa ngọn hỏa thiêu, trải qua quá trình than hóa —— và hóa thành cát bụi.
Nhiệt lượng của ngọn lửa không chỉ dừng lại ở việc đốt trụi cái bóng mà nó còn lan khắp lối đi ngầm, biến dãy cầu thang thành một vòng xoáy ốc lửa, thổi lên tận phòng làm việc để bùng phát mạnh hơn.
——Thời khắc tàn lụi của dinh thự Roswaal đã điểm, bây giờ nó đã thực sự sụp đổ.
.
______________________________________________________
.
Subaru nín thở khi thấy Thư Viện Cấm đã thay đổi ra sao.
Kẽ nứt chạy dọc gần lối vào, lỗ hổng dẫn tới siêu không gian vẫn còn đó. Mấy kệ sách không thể nào sửa nổi nữa, mà thực ra một phần căn phòng đã ngập trong lửa rồi.
Tình trạng của dinh thự đã bắt đầu dần ảnh hưởng tới Thư Viện Cấm.
“————.”
Nhưng nhận ra ánh nhìn hướng về mình sau khi cậu vào phòng, cậu kìm sự bất ngờ lại và thay đổi thái độ.
Bây giờ cậu chỉ cần tập trung vào cô gái này thôi.
――Vì có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
“Ngươi… bị ngu hả…”
“Mới mở miệng mà cô đã nói thế rồi à?”
“Đúng thế còn gì, ta đoán vậy. Betty đã vắt óc giúp ngươi trốn thoát, ấy thế mà ngươi quẳng cơ hội ấy đi mà quay lại đây… Dinh thự không còn cửa nào đâu, ta đoán vậy. Lửa cũng bắt vào Thư Viện Cấm rồi đó.”
Cô ấy nói đúng.
Lửa ăn vào những giá sách đang đổ, biến những cuốn sách từng được nâng niu thành tro hết quyển này đến quyển khác.
Noi này toàn những thứ dễ dính lửa, nên sẽ bốc hỏa hoàn toàn trong chốc lát.
“Cứ thế này thì đây sẽ là kết thúc của cả tôi và cô.”
“...Phải. Kết thúc rồi, ta đoán vậy. Betty cũng chẳng còn kỳ vọng gì nhiều nữa. Ngọn lửa đã lan vào những tri thức được dành cho ‘người ấy’, nên lời hứa đã hoàn toàn không thể giữ được nữa, ta đoán vậy.”
“Vậy sao? Nếu thế thì tôi muốn cô nghe những lời cuối cùng này của tôi.”
Đôi mắt trống rỗng của Beatrice nhìn Subaru. Cô không hề nói gì để cho phép hay từ chối cậu, nhưng cô phản ứng như vậy tức là ít nhất cô sẽ nghe cậu nói. Subaru gật đầu với cô, rồi khẽ hít hà.
Những lời cậu đã không thể nói với cô ở lần chia tay trước.
Lần này, cậu sẽ truyền đạt lại hết những điều bản thân muốn cô nghe được.
“Beatrice. ――Xin hãy giúp tôi.”
“...H… Hả?”
Cậu ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố.
Beatrice trợn tròn mắt với những gì Subaru, với gương mặt bám đầy nhọ than, vừa thốt ra.
Chắc cô đã cố tưởng tượng trước cậu sẽ nói cái gì.
Khi ngồi chờ cái kết đã định của bản thân, hẳn trong đầu cô đã rất nhiều lần mô phỏng những gì Subaru sẽ nói để lôi kéo cô.
Tôi muốn cứu cô. Tôi sẽ không để cô một mình. Có lẽ cô đã đợi những ngôn từ lịch lãm nam tính đó, những lời hoa mỹ của “người ấy” mà cô kỳ vọng.
Nhưng để truyền tải những cảm xúc chân thành của mình, những lời đó là không thể đối với Subaru.
“Tôi muốn cướp cô khỏi sự cô độc, hay tôi sẽ cứu cô gì gì đó. Tôi đã nghĩ về cách mình dùng tới những lời hay ý đẹp đó. Mấy lời đó chỉ toàn là được nước nói tới thôi. Nên tôi đã suy nghĩ thật kỹ. Rằng bản thân tôi nghĩ thế nào về cô? Và vì thế tôi muốn truyền đạt điều gì với cô?”
Subaru phơi bày thâm tâm mộc mạc của mình với Beatrice đang nín lặng.
Cậu vờ như không biết mình bỉ ổi tới nhường nào khi để mặc cô tự thân lãnh hội những lời của cậu.
“Tôi cứu cô ấy hả? Đùa à, cô cần gì phải để tôi cứu. Cô mạnh mẽ nè, thông minh nè, lại dễ thương nữa… Cô muốn làm gì là sẽ làm được, đã định làm gì thì chắc chắn sẽ hoàn thành.”
“————.”
“Cô thừa đủ sức sống tự lực cánh sinh. Đúng vậy. Nếu không thì làm sao cô trải qua nổi bốn trăm năm vừa rồi chứ. Nên mấy lời muốn cứu giúp cô này nọ làm gì lọt nổi tai cô đâu.”
“————.”
“Nhưng kể cả khi cô mạnh mẽ, thông minh, làm được mọi thứ như thế, cô vẫn rất sợ phải sống một mình. Điều đó làm cô thấy đau đớn. Khiến cô thấy cô đơn. Nên không ai có thể trách cô vì cố bám víu lấy ‘người ấy’ cả.”
“Thứ như ngươi… tùy tiện cự tuyệt cảm xúc của Betty… thì hiểu cái gì cơ chứ…!?”
Beatrice cắn môi, lườm Subaru bằng ánh mắt ngập trong căm hờn.
Nhưng sự rung động đó không hoàn toàn là ghét bỏ. Subaru lắc đầu với cô gái chỉ đang tất tử bám lấy cơn giận đã phai dần đó.
“Tôi… biết chứ. Rằng cô rất dịu dàng. Rằng khi ai đó gặp ác mộng, cô sẽ nắm lấy tay họ để khiến họ thấy an tâm. Rằng khi ai đó lạc vào ngõ cụt, cô sẽ giúp họ một tay và mở ra một con đường mới cho họ. Rằng kể cả khi một kẻ mà cô không thể không ghét mất đi một người gần gũi với họ, cô sẽ cùng chia sẻ nỗi buồn ấy.”
“Nói cứ như… ngươi biết gì không bằng…”
“Kẻ bất tài như tôi ấy… không giúp được cô đâu. Nhưng nếu có gì cái tên không chịu để cô một mình này làm được, thì đó là bấu víu và cầu xin cô thôi.”
Mắt Beatrice mở to, Subaru đưa tay phải về phía cô.
Bàn tay đó đầy rẫy những vết bỏng thảm khốc. Nhưng còn tốt hơn bàn tay trái chịu những vết thương nặng hơn nhiều.
Cậu chùi nó, làm sạch nó, đủ để được phép nắm lấy bàn tay của cô,
“Beatrice. Xin hãy giúp tôi.”
“————.”
“Không có cô, tôi sẽ chết trong cô độc mất, xin hãy giúp tôi.”
Với lặp trường của kẻ ngoài cuộc, thì đây quả là một cách cưỡng ép trơ tráo và thảm hại.
“Tôi không thể sống nếu thiếu cô, nên hãy nắm lấy bàn tay của tôi” là lời đe dọa của cậu.
Cậu không thể làm gì cho đối phương, nên cậu dạy đối phương cách làm gì đó cho mình, và dùng lý do đó để ép họ phải sống tiếp.
Một kiểu đòi hỏi ích kỷ, vô lý, hết thuốc chữa.
“Không… công bằng… Không công bằng… gì hết…”
“......”
“Dùng... những từ ngữ đó… Rồi lại nói như thế… Dù rằng… ngươi không phải là ‘người ấy’... dù rằng, ngươi đã cự tuyệt Beatrice…”
Cô lắp bắp, cô không nói nên lời, cô lưỡng lự, cảm xúc dâng trào, cô đau đớn.
Mắt dính chặt vào cánh tay hướng về phía mình, cô ôm chặt cuốn sách trong tay.
Lệ ứa ra từ khóe mắt cô.
“Ta đã cô đơn suốt bốn trăm năm đấy…! Ta đã cô độc suốt cả quãng thời gian đó, bây giờ nắm lấy bàn tay của ngươi thì có ích gì… Ngươi rồi cũng sẽ chết mà thôi! Đời người với Betty cũng chỉ như nháy mắt mà thôi… Mà ngươi vẫn! Muốn ta bấu víu lấy thứ đó…!”
“Tôi không thể hình dung được bốn trăm năm của cô như thế nào. Tôi không thể nói như mình hiểu rõ quãng thời gian đó được. Tôi còn chưa kinh qua một phần hai mươi của chừng đó cơ mà. Tôi biết mình không hiểu rõ nỗi sợ cô sẽ phải đối mặt sau khi tôi chết.”
“Thế thì! Thế thì… điều ngươi nói… chẳng giải quyết được gì cả…!”
“Nhưng, ngày mai tôi và cô có thể cùng nắm tay nhau.”
“————.”
“Ngày mai, ngày mai của ngày mai, rồi cả ngày mai của ngày mai của ngày mai nữa. Dù sẽ không dài như bốn trăm năm, nhưng tôi và cô sẽ dành những ngày đó bên nhau. Tuy sẽ không thể vĩnh viễn ở bên cô, nhưng hiện tại, và mai kia nữa, tôi sẽ luôn trân trọng cô.”
“————.”
“Vậy nên, Beatrice ạ. ——Xin cô… hãy chọn tôi.”
Subaru đã đưa ra lựa chọn của mình.
Cậu đã cho Beatrice thấy lựa chọn đó. Còn lại tùy thuộc vào cô.
Liệu cô sẽ trung thành với mẹ và chấm dứt bốn trăm năm của cô trong ngọn lửa này?
Hay cô sẽ phá bỏ lời hứa với mẹ, mặc kệ “người ấy”, và nắm lấy tay của Natsuki Subaru?
“Ng… ngươi… không phải ‘người...”
“Tôi không phải hắn ta. Đừng đánh đồng tôi với nhân vật giả tưởng kia trong đầu cô. Tôi là tôi. Natsuki Subaru. Quên phứt mớ cảm xúc đơn phương suốt bốn trăm năm cho cái tên khốn mà thậm chí cả mặt cô cũng không biết đó đi.”
“————.”
“Thay vì sợ hãi lời giã biệt sẽ phải nói vào một ngày kia, thì hãy cùng tôi sống một ngày mai chắc chắn sẽ đến ấy. Tôi yếu, nhưng lại nhắm cao lắm… Nếu chúng ta ở bên nhau, cô sẽ bận để mắt tới tôi đến nỗi không còn thời gian mà buồn bực hay cô đơn luôn đấy.”
“...ư…”
“Chọn tôi đi, Beatrice.”
Cậu sẽ lặp lại hết lần này tới lần khác để cô nghe thấu những lời của cậu.
Vì trái tim cậu hiểu rõ những cảm xúc đang lay động của nàng thiếu nữ.
Để sự ích kỷ của Subaru có thể gánh đỡ phần nào những mặc cảm tội lỗi vì đã thiếu quyết đoán và không giữ được lời hứa của cô.
Để cô gái này sẽ không bao giờ phải khóc một mình nữa.
“Nhưng rồi… ngươi sẽ không còn nữa…”
“Tôi sẽ không thể sống mãi. Tương lai cô sợ hãi chắc chắn sẽ đến. Ngày cô bị bỏ lại, một mình sống tiếp thọ mệnh vĩnh hằng của mình rất có thể sẽ đến. Nhưng nếu cô cứ mải lo sợ lời từ biệt mà vứt bỏ những niềm vui khi ở bên nhau, thì sẽ lấy đi rất nhiều gia vị trong cuộc đời của cả tôi và cô đấy.”
“Dẫu có thế… chăng nữa…! Thì một ngày nào đó, ta sẽ lại…!”
Cậu bước lên. Rút ngắn khoảng cách.
Hình ảnh của cậu phản chiếu trong ánh mắt đang rung động của thiếu nữ.
Cậu trông rất thảm hại, cậu trông thật rách rưới, khác xa với vị hoàng tử cô chờ suốt bốn trăm năm.
Nhưng đây mới đúng là Natsuki Subaru tầm thường của mọi khi.
“So với cuộc đời vĩnh hằng của cô, tuổi thọ của tôi có thể chỉ chưa đến một cái nháy mắt. Nên tôi sẽ khắc sâu chưa đến một cái nháy mắt ấy của tôi vào linh hồn cô.”
“————.”
“——Rằng nam nhi Natsuki Subaru này, dù trước thời gian vĩnh cửu, vẫn sẽ là một con người chói lọi hơn hẳn màu Sepia*!”
(*Màu này là một thuật ngữ được dùng trong hội họa và nhiếp ảnh, nếu phải mô tả thì khá giống nâu xám sẫm)
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, Thư Viện Cấm sụp đổ.
Bao quanh Subaru và Beatrice bị vây bởi những vết nứt không gian và lửa thiêu đốt.
Nhưng bây giờ, cậu không thấy nóng hay sợ nữa.
Trong đầu Subaru hiện chỉ có mỗi Beatrice.
Trong tâm trí Beatrice cũng chỉ hiện hữu mình Subaru.
Bàn tay của Beatrice bấu chặt cuốn sách nhận từ mẹ.
Tin rằng khi những ngón tay kia buông ra cũng là lúc sự cô độc bốn trăm năm của cô được hàn gắn, Subaru đưa tay về phía trước.
Và hét.
“Chọn tôi đi! Beatrice!!”
“———a.”
“Chính vì cô muốn ai đó mang cô ra khỏi đây! Nên lúc nào cô cũng! Ngồi đối diện với cửa vào đó thôi!!”
Tiếng động quyết định cất lên, thế giới thực sự chấm dứt.
Thư Viện Cấm, chiếc lồng cô lập thiếu nữ, bị nuốt chửng và biến mất trong những kẽ nứt và lửa.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra.
——Một cuốn sách rơi độp xuống sàn của Thư Viện Cấm.
(Ảnh minh họa từ LN, được edit lại bởi channel teheてへ )
________________________________________________________
.
Trốn thoát qua lối đi bí mật và tới được căn phòng nhỏ sau núi, nhóm Otto nhìn dinh thự cháy dần từ một ngọn đồi nhỏ.
“————.”
Otto, Petra và Frederica. Tính cả Rem đang được Frederica cõng trên vai là bốn người, đã an toàn di tản qua lối đi ẩn dẫn ra sau núi.
Ngọn núi, và vùng lân cận quanh căn nhà nhỏ, thực ra được dựng một kết giới để ngăn Ma Thú. Gần đó không hề có bóng dáng Ma Thú hoang hay Ma Thú tập kích họ.
Nhưng không người nào trong số họ đủ điềm tĩnh để vui mừng vì đã sống sót.
Bọn họ đều nhìn về hướng dinh thự như đang cầu nguyện, chờ đợi một sự thay đổi. Họ tin vào sự bình an của Subaru và Garfiel, hai kẻ đang còn ở bên trong.
“————.”
Dẹp việc trị thương cho bản thân để tính sau, Otto chăm chăm hai vào dinh thự, không dám chớp mắt. Petra đang đứng cạnh anh, nắm chặt cổ tay mình với sức lực không tưởng ở tuổi nhỏ như thế.
Cô bé đang lo, lo lắm, lo đến không chịu được. Những người còn lại đều biết cô bé rất có hảo ý với Subaru. Nghĩ đến nỗi sầu muộn của cô bé, Otto không thể không thay cô sầu muộn cho được.
“————.”
Otto dịu dàng đặt tay lên mái tóc màu trà để trấn an cô.
Anh mỉm cười khi cô bé ngẩng đầu nhìn anh với gương mặt bất ngờ, rồi lại hướng ánh mắt về dinh thự.
Rồi anh nhận ra.
“...Đó là…”
Từ chính giữa nhánh chính của tòa dinh thự đang bốc cháy.
Một ngọn lửa phát nổ dữ dội từ phòng làm việc, nơi trú ngụ của lối đi mật mà nhóm Otto đã dùng.
Cửa sổ vỡ tan, lửa tràn ra tứ phương trong chốc lát, rồi nguyên hình của tòa dinh thự bị phá vỡ, nó sụp đổ.
“a…”
Otto nghe thấy tiếng thì thào tuyệt vọng của Petra khi đó.
Và ngay cả Otto, chứng kiến cùng một hiện thực, nghĩ tới cùng một khả năng, cũng phải cố không hét lên để chối bỏ điều mình vừa thấy. Cậu mà nổi khùng chỉ tổ làm giọt nước tràn ly với trái tim của cô bé còn muốn khóc hơn cậu rất nhiều thôi.
Nhưng suy nghĩ đó của Otto liền bị phủ định ngay.
“Otto-san, nhìn kìa!”
“Á!?”
Ngay trước khi Otto định gục đầu, thì bàn tay nhỏ nhắn của Petra vỗ vào má anh.
Chấn động đó làm anh giật mình, khiến anh choáng váng. Nhưng anh lập tức nhận ra sự phấn khởi của Petra khi trỏ tay về phía dinh thự, vội vã nhìn theo, và hiểu ra.
“Ha… ha ha…”
――Một cột sáng trắng dọi lên từ tòa dinh thự đã đổ nát.
Cột sáng cong như cầu vồng, đổi hướng giữa trời cao, hướng tới vùng trời xa về phía đông. Chỉ có thể là đang bảo rằng đích đến nằm ở hướng đó.
Otto biết ở đó có gì.
Vậy nên, nhìn Petra reo lên “Anh thấy không! Anh thấy không!”, má Otto giãn ra,
“Còn lại nhường cậu hết đấy. ――Quả thực tôi mệt lắm rồi đó.”
.
__________________________________________________
.
Cùng lúc, Garfiel, bán khỏa thân và chỉ còn lỏn một miếng vải quấn quanh hông, nhìn lên cột sáng đã mang lại sự nhẹ nhõm cho Otto, và cạ nanh.
“Ha! Vầy là chỉ huy thành công rồi nhể! Biết là như vậy mà! Đúng là ‘Hoshin dù chết vẫn giữ lời’ mà!”
Đã trốn thoát khỏi tòa dinh thự hỏa hoạn và lao vào rừng, Garfiel chống hông cười như một thằng ngốc.
Nằm bên cạnh cậu và bị trói bởi cùng một loại vải với thứ đang quấn quanh hông Garfiel là một cô bé ―― Meili đã ngất đi.
Cậu sẽ không gọi cô là... chiến lợi phẩm, nhưng cô bé là nhân chứng sống liên quan tới vụ tấn công, và còn nhiều thứ họ cần tra hỏi cô nhóc nữa.
Nhưng trên hết, lẽ sống của Garfiel không cho phép cậu giết cô bé.
“Mà nhắc mới nhớ, mụ kia chắc cháy thành tro rồi.”
Garfiel ngó dinh thự rồi thở dài.
Cậu đã ném xác một con Ma Thú lên ả để đè bẹp ả ―― một cách giết gián tiếp để không lưu lại dư niệm trong tay mình, nhưng Garfiel đã tự đưa ra lựa chọn để cưỡng đoạt mạng sống của một sự tồn tại gần giống con người.
Ngón tay cậu đang run, cậu cảm thấy dạ dày quặn thắt.
Nhưng cậu lắc đầu để xua những cảm giác ấy đi, hạ mình xuống bên cạnh Meili đang ngủ và tựa người vào một thân cây.
“Tạm thời cứ bỏ dư vị chiến thắng và cảm giác giết chóc sang một bên đã. Ta gắng thêm nữa cũng chẳng được gì đâu… Nhờ anh đấy, Chỉ Huy.”
Garfiel vung nắm đấm, lườm dải sáng trắng kéo dài, và nói.
“Sau khi mọi việc xong xuôi, còn có một tên mà ta với anh phải cho một bụp vào mặt đấy!”
.
_________________________________________________________
.
――Cô đã bị tóm lấy mất rồi.
Cô biết, nhưng vẫn nắm lấy.
Cô luôn biết rằng, nếu cô nắm lấy bàn tay ấy, nếu cô bám chặt lấy hơi ấm ấy, cô sẽ không thể trở lại những đêm cô độc lẻ loi.
Cô biết rằng, sống mà dựa dẫm vào thứ hơi ấm sẽ mất đi một ngày nào đó ngu ngốc đến nhường nào.
Giọng nói đó đang gọi cô.
Ánh mắt đó đang nhìn cô.
Bàn tay đó đang cần cô.
Dẫu cô biết mình không thể cưỡng lại những thứ đó.
.
――Subaru.
“Ừ. Phải rồi đấy.”
――Subaru, Subaru.
“Phải. Là tên tôi đó.”
――Subaru, Subaru, Subaru.
――Subaru!!
“Cuối cùng thì cô cũng chịu gọi tên tôi.”
.
___________________________________________________________
.
――Bão tuyết gầm lên dữ dội.
Màu trắng xóa phủ mù khắp tầm nhìn, mọi hơi thở đều sẽ trở nên đóng băng trong thế giới giá lạnh này.
Gió thổi khắp người cô lạnh cóng, gió bão sắc đến nỗi như có thể cứa vào da.
Nhưng kể cả ngay giữa cơn bão dữ tợn, ý chí trong đôi mắt thạch anh tím của thiếu nữ với mái tóc màu ngân tung bay vẫn không chịu khuất phục, cô vẫn hướng về phía trước.
“Tuyệt đối, tuyệt đối… ta sẽ không để các ngươi cướp đi bất kỳ ai đâu!!”
Cô giang rộng hai tay, ở giữa là một quầng sáng mờ, thiếu nữ tóc bạc giải phóng một lượng ma lực lớn.
Bão tuyết khuếch đại băng thuật trong luồng sáng mờ, rồi chúng bay đi như những thanh gươm sáng chói, xuyên qua những con Ma Thú đang lao lên từng con từng con một.
Tiếng răng ríu rít khó chịu của chúng vẫn không ngừng lại.
Hiện thân của sự đói khát ―― thứ tai nghiệp từ thời xưa khó có thể cứu rỗi, mục đích duy nhất là xơi tái con mồi, không thể cùng chung sống với bất cứ thứ gì.
Thiếu nữ tóc bạc vẫn đứng đó, không lùi một bước trước những sát ý dưới tên cơn đói đang dần nhân lên.
Có điều, cô đang thở gấp, cô cũng dần mất kiểm soát lượng mana khổng lồ của mình, phần thân dưới đã bắt đầu đóng băng.
Nếu tiếp tục, sớm muộn cô sẽ biến thành một bức tượng băng.
Dẫu biết vậy, cô cũng không thể thoái lui.
“————.”
Cô ngoái lại phía sau.
Ở đó là tất cả những gì cô phải bảo vệ trước cuộc tàn sát của Ma Thú.
Một phế tích đổ nát, và những sinh mạng đang đặt niềm tin vào tấm lưng nhỏ bé của cô.
Và, chưa vào trong tàn tích là một người đàn ông đang lơ đễnh quan sát trận chiến của cô cùng một thiếu nữ tóc màu đào đang nằm bất động trong vòng tay hắn.
Một nửa người của cô dường như đã đóng băng. Nhưng ngọn lửa trong tim cô vẫn rực cháy.
Thấy cảnh này, ai có thể nôn ra một lời kêu ca được chứ?
Bản thân cô vì cớ nào, được ai nhờ vả, mà lại đứng ở đó như vậy?
“Ta sẽ không để… không để các ngươi quyết định mạng sống của bất cứ ai đâu! Bàn tay của mọi người đã được kết nối với nhau.... và ta sẽ bảo vệ điều đó! Ta đã hứa với mẹ chuyện đó rồi——!”
Một mưa luồng sáng xả vào bè lũ Ma Thú đang lao thẳng lên.
Chúng ngã xuống giữa những ánh sáng màu trắng, thậm chí còn không kêu la. Chúng chứng kiến cái chết thảm thương của những con khác, rồi ngay lập tức ăn thịt đồng loại và gặm nhấm những tảng băng.
Một cảnh tượng khó coi.
Nhưng có lẽ, những người đang cố bám lấy hi vọng sẽ có khuynh hướng như thế.
Dẫu vậy. Dẫu có như vậy.
“Miễn là mình chưa quên mẹ và Geuse, về mọi người của ngày hôm nay… về những gì cậu ấy đã viết, mình sẽ không bỏ cuộc.”
Dẫu thân này có hoàn toàn đóng băng chăng nữa, cô cũng sẽ không hối tiếc.
Xuyên qua màn bão, lũ Ma Thú cứ ngày một xích lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách tới cô gái và những người đang nương tựa vào cô.
Nếu cần, cô sẵn sàng đánh đổi mạng sống bản thân.
Có điều, khi còn đang hao tâm tổn trí với ý nghĩ đó, thì cô nghe được một giọng nói.
“Không cần quá sức như thế đâu, Emilia-tan.”
“————.”
Cô biết ai đó vừa từ trên cao hạ cánh xuống bên cạnh cô.
Cô nhìn sang bên. Bão tuyết quá mạnh nên cô không thấy rõ được gương mặt người đó qua màu trắng xóa.
Ấy nhưng, cô biết chính xác đó là ai.
Giọng nói đó, thái độ đó, và trên tất thảy, là cách người đó sẽ luôn tới bên cô mỗi khi cô cần họ nhất.
“Từ giờ cứ để anh lo, em lùi ra sau được rồi. ——Vì trận giải cứu ra màn sắp diễn ra đây.”
“Xin lỗi nhé. Em không hiểu anh nói gì cho lắm.”
Có vẻ như người đó đang cười nhăn nhó.
Bóng người đó bắt đầu bước đi, theo ngay sau là một bóng người khác nhỏ hơn.
Cô nghe thêm một giọng nói thứ hai.
“Tiếp sau đó ra sao thì vẫn chưa biết đâu.”
“Ờ, rồi cả hai chúng ta cũng sẽ xoay sở được thôi. ——Tôi, và cô!!”
Tinh Linh Beatrice và người lập giao ước Natsuki Subaru, hai kẻ từ giờ sẽ cùng tham chiến trong khi tay nắm tay, khai màn trận ra quân của họ.
___________________________________________________________________________
*Ame: Định đăng đúng lúc giao thừa cơ nhưng nghĩ lại lúc đó bận rồi nên thôi =))