“A… ư…”
Gương mặt Beatrice nhăn lại.
Gương mặt đó như đang cố nén cơn giận, như đang cố kìm nước mắt, như đang cố không để thứ cảm xúc không thể so sánh với bất cứ thứ gì trên đời hiện ra bên ngoài.
Nhưng cô nuốt lại từ ngữ vào trong họng, thở gấp, và cầm cuốn sách đang đặt trên thang gấp lên tay. Cô lật trang này, rồi lại lật mạnh sang trang khác, ngón tay cô làm nhăn nhúm cả mặt giấy, cô rên rỉ.
Và rồi,
“—Sao… lại...?”
Trước khi Beatrice kịp làm gì, tầm nhìn của Subaru trở nên méo mó.
Không phải do ý thức mông lung, không phải do thiếu máu, mà bản thân hiện thực vốn xảy ra như vậy.
Khoảng không trong Thư Viện Cấm dần xiên vẹo đi.
Mặt sàn nhấp nhô như gợn sóng, những giá sách mất thăng bằng và đổ nhào. Sách rơi lả tả trên mặt đất, nhanh chóng lấp đầy sàn nhà với cả biển sách.
Ấy thế nhưng, thế giới không ngừng biến dạng.
Cuối cùng ngay cả phần sàn nhà dưới chân Subaru cũng bị ảnh hưởng, uốn lượn như bụng rắn, khiến cậu mất thăng bằng.
“Đây… đây là…!?
“————.”
Cố hết sức bám vào cửa phòng, Subaru nhìn sang Beatrice.
Trong căn phòng uốn éo, chỉ riêng phần xung quanh Beatrice là không thay đổi. Chiếc thang gấp cô ngồi lên vẫn đứng yên vị, cô tựa vào nó rồi nhìn về phía Subaru.
“————a.”
Subaru định mở lời, thì phần sàn dưới chân cậu thụp xuống.
Sau tiếng động như tiếng giấy bị xé nát, một lỗ hổng mở ra dưới chân Subaru. Viên gạch lát sàn biến thành một hố đen, chắc chắn đang cố gửi cậu tới nơi khác mà không thông qua Thuật Chuyển Cửa.
Có lẽ cô định giam cậu trong một siêu không gian không tồn tại nào đó.
“———Khốn...”
Cậu nhận ra cái hố và đã lùi lại một bước.
Thế giới nghiêng oạch đi theo nghĩa đen, khiến Subaru ngã về sau theo đà trọng lực. Cánh cửa há miệng nuốt chửng Subaru, đưa cậu trở lại dinh thự rực lửa bằng Thuật Chuyển Cửa.
“Nóng!”
Sức nhiệt của bức tường mà lưng Subaru đập vào khiến cậu phải ré lên.
Cậu ngẩng đầu và thấy mình đã bị tống ra một hành lanh đã bị nhấn chìm trong lửa. Thứ duy nhất xác nhận được là cậu đang ở nhánh chính tòa nhà.
Bị hơ nóng giữa bốn bề lửa, nhìn lại và thấy cánh cửa mà mình vừa bay qua đã bị bắt lửa tới phân nửa, cậu giật mình.
Trong tình trạng đó mà Thuật Chuyển Cửa vẫn hoạt động được quả là kỳ tích. Cậu còn không nghĩ đi qua cánh cửa đó sẽ trở lại được Thư Viện Cấm.
“Khốn… nạn… Nếu đây… là tòa chính…”
Thì cậu có thể tìm ra những cửa còn dùng được ở tầng trên.
Nhận ra đây không phải tầng cao nhất nhờ số lượng cửa, Subaru quyết định lao tới chiếc cầu thang bấy giờ đã chìm trong lửa.
Khói tạt vào khiến mắt cậu ứ nước. Phổi cậu như bị nướng lên với từng hơi thở, nhưng nhờ bịt áo khoác trước miệng nên khói đen vẫn chưa cướp được ý thức của cậu.
Một phút giờ đây cũng như dài đằng đẵng với cậu. Liệu cậu có đến được Thư Viện Cấm không đây? —— Không, cậu không thể nhụt chí ở chốn này được.
Trên tất thảy, cậu không thể quên được gương mặt cuối cùng cậu thấy ở Beatrice.
“Cái con ngốc ấy, lại trưng gương mặt đó ra nữa rồi…”
Cảm giác tê dại chân tay từ sóng ma thuật của Beatrice phai dần.
Cậu dùng ý chí để kéo cơ thể đi, cố sống cố chết tới bằng được cuối hành lang.
Gương mặt của Beatrice vụt ngang qua tâm trí cậu.
Đó cũng là gương mặt mà cậu thấy trong một lần lặp trước đó.
Khi cậu và Beatrice đối đầu với Elsa, khi ả sát nhân đáng lẽ đã bị đánh bại tước đi mạng sống của cô.
Khi Beatrice đẩy cậu đi nhằm cứu mạng cậu, để rồi bụng cô bị đâm xuyên qua.
Khi cô thấy cậu đã an toàn, và cơ thể cô vỡ tan thành những tinh thể ánh sáng.
Subaru vẫn chưa quên gương mặt của cô ngày đó.
Vẻ mặt đó, không phải là sự nhẹ nhõm vì cứu được Subaru, cũng không phải hạnh phúc vì có được cái chết cô hằng mong, mà là một gương mặt nhăn nhó.
——Một gương mặt mà ai cũng hiểu đang muốn nói rằng, “tôi ghét phải cô đơn”.
“Thế nên… tôi còn lâu mới để cô một mình!”
Nói rồi, cậu phóng vào ngọn lửa tìm lối thoát.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm đang ngọ nguậy bên trong mình, nhưng luồng nhiệt đang xát muối vào da và những vết phỏng đã ngăn cậu tập trung vào nó.
Nếu nhìn lại lúc ấy theo con mắt khách quan hơn, có lẽ Subaru sẽ bất ngờ vì sự ghê tởm của nó.
Chạy giữa biển lửa, Subaru, với khát vọng mang Beatrice ra ngoài, được bao bọc bởi một lượng chướng khí cực lớn, như một bộ áo choàng đen bảo vệ cậu.
Không mảy may nhận ra, Subaru đột phá bức tường lửa và tới được cầu thang.
Cậu thở dốc, nhìn lên cầu thang, và hiểu ra nơi cậu đang đứng là tầng hai. Khi cậu định trèo cầu thang để lên tầng trên, thì...
“————.”
Cậu nghe tiếng thứ gì đó ướp nhẹt lê trên sàn nhà, và nhìn xuống.
Tiếng động phát ra từ tầng dưới, nhưng lý trí khuyên cậu rằng đấy là điều không thể xảy ra.
Những tiếng cậu có thể nghe được từ xung quanh là tiếng đổ vỡ của tòa nhà bốc cháy.
Dinh thự sắp sụp đổ, còn phía dưới là tầng một của nhánh nhà chính, nơi ngọn lửa bắt đầu. Dưới đó còn gì cử động được nữa chứ.
Subaru đã phiêu bạt khắp dinh thự nên cậu biết, rằng ngọn lửa đến cả lũ Ma Thú cũng phải ngán ngẩm dữ dằn đến nhường nào.
Nên tiếng động vừa rồi chỉ có thể là ảo giác.
——Nhưng nếu nó là ảo giác, thì kia là thứ gì?
“...Không thể nào.”
“Soạt soạt”, một cái bóng hiện ra từ giữa ngọn lửa, hình như kéo thứ gì đó theo cùng.
Nó cũng đang leo lên cầu thang hướng đến tầng trên như Subaru, nó dừng lại ở chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai, rồi lập tức nhận ra sự hiện diện của Subaru ngay phía trên nó.
Cái bóng mặc đồ đen, cầm một lưỡi đao màu đen, một người phụ nữ tóc đen.
“Elsa… sao…?
“————.”
Cái bóng không trả lời. Nhưng dáng hình đó chắc chắn là của người phụ nữ vận đồ đen mà Subaru biết.
Sao cô ta lại ở đây? Chả nhẽ Garfiel thua rồi sao? Nếu vậy, thì cuộc chiến cứu lấy tất cả của Subaru đã——
“Không, không phải thế…”
Khi những suy nghĩ đó bắt đầu lấn át trí óc Subaru, cậu lắc đầu.
Cậu phải tin tưởng sức mạnh của Garfiel. Dù đối thủ rất mạnh, nhưng Subaru đã đặt cược rằng cậu sẽ thắng.
Otto và Frederica đã làm mọi thứ để đưa Rem và Petra ra ngoài.
Garfiel hẳn cũng đã sử dụng những nỗ lực quật cường nhất của cậu ta.
Nếu không tin tưởng đồng đội, thì làm sao Natsuki Subaru có thể tiến xa được như bây giờ chứ?
“Garfiel không đời nào lại thua. Vậy tại sao cô lại ở đây…?”
Tin tưởng vào chiến lực của Garfiel, Subaru ném những lời đó vào cái bóng phía dưới.
Hành động của kẻ đáng lẽ không thể ở đây có ẩn ý gì?
Nhưng đang định hỏi, thì Subaru nhận ra.
Không, cậu bị ép phải nhận ra điều đó.
“Cô… không còn là Elsa nữa rồi nhỉ?”
Ánh mắt đen ngòm nhìn lên Subaru không hề mang ý chí.
Con mắt đó trống rỗng và sâu hoắm, tới độ cậu còn không tin có con ngươi nào trong tròng mắt.
Tiếng động nhớp nháp phát ra từ phần dưới đã bị phá hủy bị kéo lê đi của cái bóng. Nhưng thứ kia trông cứ như còn sống vậy, làm Subaru thấy kinh tởm cực độ.
Subaru cũng nghĩ sức sống của ả đủ mạnh để không thể chết, nhưng bị phá hủy đến thế mà vẫn chưa dẹo đấy à?
“Mà mình đâu rảnh để thương xót ả đâu…!”
Dù ả ta không thể chết được chăng nữa, Subaru cũng không buông một lời đồng cảm với ả.
Xét tới những việc ả ta từng làm trước khi thành ra như thế, thì nhân hậu lắm cũng không thể cảm thương ả được. Mà nói đi cũng nói lại, Subaru cũng không khoái hành hạ xác chết biết đi.
Ít nhất, đến khi bị mắc kẹt dưới sự sụp đổ của dinh thự này, ả cũng sẽ được hỏa táng ra tro thôi.
“Ở đó cho lửa nuốt đi. Tôi còn phải tới chỗ Bea…”
Subaru lắc đầu, định cắt đuôi cái bóng phía dưới và hướng lên tầng trên.
“———Á?”
Cái bóng chồm lên, gây ra một tiếng động nhỏ.
Miệng nó há toác, tay vung lưỡi đao đen tuyền.
“————.”
Gió từ lưỡi đao vờn qua mũi cậu khiến tim Subaru ngừng đập, phồi ngừng thở.
Nó vừa cố lấy mạng Subaru, tự nhiên như cách người ta đi bộ vậy.
Đòn tấn công chỉ suýt soát trượt, và thay vào đó cắm thẳng vào bậc cầu thang trước mũi ngón chân cậu.
Đối thủ không hề nương tay, mà do phần dưới đã chết hẳn nên mới không đủ sức bật. Nếu vừa rồi nó còn lực chân, thì giờ Subaru đã chết ngắc.
“Không đùa... đâu nha——!”
Lập tức đá vào cái bóng khi nó nhào về phía trước, Subaru chạy lên cầu thang.
Chạy nhanh đến quên cả thở, cậu ngoái đầu lại nhìn cái bóng. Đầu cái bóng vẹo sang một bên, hai tay buông thõng nhìn cứ như con rối, rồi bỗng, nó bò đuổi theo Subaru với chuyển động như của loài nhện.
“Quỷ thần ơi…!”
Trước kia cậu có từng gọi ả là nữ yêu nhện, dè đâu lại là yêu nhện thật.
Giật mình với cách chuyển động không giống con người của ả, Subaru vẫn phi như bay lên tầng trên. Vừa tưởng tượng về cái bóng đang đuổi theo mình, cậu phóng vào giữa biển lửa ở tầng ba.
Ở chính giữa tầng này là phòng làm việc. Nếu nó là căn phòng vững trãi nhất căn dinh thự, thì hẳn vẫn chưa bị hư hại——.
“——Gàooo!!”
“Oái!?”
Chắn ngang đường chạy của Subaru giữa ngọn lửa là con Ma Thú đầu sư tử gầm lên.
Bờm không còn, nửa phần cơ thể đã cháy lởm chởm, không nghi ngờ gì nữa, đó là con Ma Thú mà nhóm Subaru tưởng như đã giết được trong phòng ăn.
Con thú khó khăn lắm mới sống sót được đó đã quay lại đây để tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân sao?
Thế thì Subaru có khác gì con bướm đêm bay vào lửa không cơ chứ?
Tương ngộ giữa biển lửa à? Chơi chữ kiểu này đúng quá rồi đó.
Con thú cháy mất nửa người vung chân trước cùng những chiếc vuốt to đùng của nó. Đòn tấn công nghiền vụn mặt tường, nhắm thẳng vào cổ Subaru, với sức mạnh đủ đè bẹp cậu như sâu bọ dù con thú đã hấp hối lắm rồi.
“Mày là Wampa* hay gì——!”
(*Wampa: Con này trong Star Wars, các bạn tự tìm hiểu =)) )
Nhưng Subaru tránh đòn bằng cách cúi thấp người và chồm về phía trước.
Cậu học được từ lũ Ma Thú khác rằng chúng luôn nhằm vào tử huyệt của con mồi. Đoán rằng nó sẽ nhắm thẳng đầu mình, cậu lao lên và chui tuột qua hông con thú.
Con thú bự chảng đủ to để hớp gọn Subaru trong một tợp này rồ lên giận dữ trong khi điều chỉnh tư thế lại về phía Subaru. Nhưng đâu có dễ vậy.
“————.”
“——Gàooo!!”
Đuổi theo Subaru, cái bóng đen bò tới và nhe nanh với con thú.
Đang quay người lại, con thú không kịp phản ứng và phải tắm trong đòn tấn công của lưỡi dao đen vừa giơ lên. Chân sau con ma thú bị phưa đứt đến phần gối, vết thương nham nhở túa máu, tiếng gầm của ma thú vang dọc khắp hành lang.
Nó quật mạnh cái đuôi trông như rắn vào cái bóng đang bò trườn kia.
Bằng những chuyển động vượt quá khả năng con người, tựa như một cơn ác mộng, cái bóng hất lưỡi dao đen đánh bật lại chiếc đuôi đang lao tới, rồi đâm lút tới cán dao vào miệng vết thương của con thú.
Tiếng rú thủng màng nhĩ vẳng vào tai, Subaru không để vụt cơ hội, vút tới cửa phòng làm việc.
Giữa chừng, cậu có đạp thử cửa phòng tư liệu, nhưng nó không thông đến Thư Viện Cấm, nên thành ra lại phí thời gian. Con thú và cái bóng vẫn đang chiến đấu sau lưng cậu, nhưng tiếng rú chỉ toàn phát ra từ con thú, nên cậu biết chắc cán cân của trận chiến đang ngả sang bên nào.
“Beatrice…!”
Tới được chỗ phòng làm việc, Subaru vừa thầm cầu nguyện vừa mở tung cửa.
Nếu sau cánh cửa Thư Viện Cấm xuất hiện, thì cậu có thể nói lời từ biệt với trận chiến của lũ quái vật sau lưng.
Nhưng nghiệt ngã thay, trước mắt cậu chỉ là phòng làm việc bừa bộn.
“Khốn khiếp.... Cái này… không phải sao…?”
Như muốn thể hiện sự cự tuyệt của Beatrice, phòng làm việc dập tắt mong ước của Subaru.
Cậu không thể tìm sang cửa phòng khác, hoặc quay trở lại những tầng đang cháy phía dưới nữa. Nếu còn cửa nào cậu có thể mở, thì đó là——
“Lối đi bí mật…”
Về mặt khái niệm, khó có thể gọi một lối đi ẩn mở ra bằng cơ chế đặc biệt là một “cánh cửa” được.
Lối đi mở ra bằng cách trượt giá sách sang một bên như thế, khả năng đi qua nó sẽ dẫn tới Thư Viện Cấm là rất thấp.
Nếu nói về cửa bên trong lối đi, thì nó nằm tận sâu trong lối đi cơ.
“Khoảng giữa lối đi có một cánh cửa dẫn tới một căn phòng nhỏ… nhưng mà…”
Đó là cánh cửa ở nơi Elsa đã phục kích cậu trong một vòng lặp trước.
Nhưng cậu lại không biết nó có nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Thuật Chuyển Cửa hay không. Hơn nữa, cậu còn phải xét đến trường hợp đây là bẫy của Beatrice, dẫn cậu từ cửa này qua cửa khác để đuổi cậu ra ngoài dinh thự bằng lối đi bí mật.
Có thể vì nhận ra tình hình hiện tại của dinh thự, nên cô cố dẫn đường cho Subaru để cậu thoát thân.
Cậu có thể bị dẫn ra ngoài dinh thự, tới căn phòng nhỏ trên núi phía bên kia lối thoát hiểm, và vĩnh viễn mất đi cơ hội cứu được Beatrice.
“——Chẳng để cho người ta chút thời gian nghĩ ngợi nào cả à?!”
Khi còn mải suy nghĩ, cậu nghe tiếng con thú giãy chết và tiếng đòn quyết định vang lên.
Con Ma Thú, vô tình chiến đấu một cách quả cảm để câu giờ cho Subaru, hẳn đã tử trận dưới tay cái bóng của Elsa.
Lắc đầu, Subaru phi vào lối đi ẩn.
Bên trong là một cầu thang xoắn ốc dài đến nỗi chạy xuống quá móng nhà, ngọn lửa trong dinh thự đã lan tận đến đây, với hơi nóng và khói bốc lên bên trong như thế, nơi này không còn dành cho con người nữa rồi.
Subaru đặt tay lên trước ngực để chịu đựng cảm giác anh ách bên trong, xốc lại tinh thần, và xả mình xuống cầu thang. Vừa mới lên được tầng thượng, cậu lại phải xuống phía dưới. Nghĩ đến da mình sẽ ngả màu gì sau khi bị luồng nhiệt phả vào, Subaru rùng mình.
Cuối cùng cũng đến chân cầu thang, vừa thở dốc, cậu vừa hướng ánh nhìn vào khoảng tối bên trong lối đi.
Có vẻ khói bốc lên là do kẽ hở trên tường lối đi, cậu không hề thấy ảnh hưởng nào của lửa hay nhiệt trong lối đi cả.
Thay vì nhiệt, lần này cậu sẽ đối mặt với cảnh dò dẫm trong bóng tối.
Cậu tiến vào khoảng hơn mười mét trước khi tới một nơi có vẻ rộng hơn, tìm thấy cánh cửa dẫn tới căn phòng nhỏ và dừng lại.
“Đây… là…”
Subaru chưa từng đi xa hơn cánh cửa này vào trong lối đi ẩn. Cậu không biết sau cánh cửa này còn cánh cửa nào nữa không.
Cũng có nghĩa với Subaru, đây là cơ hội cuối cùng để cậu tìm được cánh cửa dẫn đến nơi Beatrice đang ở. Và nếu nơi này hoạt động như một lối đi bí mật đúng nghĩa——
“————.”
Lắc đầu để quên đi sự yếu mềm trong tim, cậu vươn tay tới nắm cửa.
Nếu Beatrice dẫn cậu tới đây nhằm giúp cậu sống sót, thì cơ may của cậu không cao lắm.
Lo sợ điều đó, tay của Subaru chạm vào nắm cửa, và rồi…
“Nóng! Cánh cửa này lại không phải…!”
Rên lên vì bỏng rát, Subaru nhăn mặt nhìn cánh cửa.
Câu trả lời như thể phản ảnh kết quả mà trái tim Subaru đang nghĩ tới của tay nắm cửa khiến sự nóng nảy của cậu... cậu chợt nhận ra.
“Tay nắm cửa… nóng sao…?”
Tuy lối đi ngầm khá nóng, nhưng lại không thấy lửa.
Khói và nhiệt hẳn đã rỉ qua khe đá xung quanh phần cầu thang dẫn xuống dưới. Nếu phỏng đoán của Subaru là đúng, thì cửa của căn phòng này không thể nóng thế được.
Nhưng cánh cửa lại nóng như đang thực sự tiếp xúc với lửa.
“...Beatrice. Nếu điều này lọt tới tai cô, thì hãy nghe tôi.”
Cố không chạm vào cánh cửa, Subaru khẽ ngẩng đầu và thì thào.
Với niềm tin rằng lời của cậu sẽ chạm tới cô gái đang không ở đây.
“Cô dẫn tôi tới đây sao? Nếu vì cô biết vì đây là lối thoát duy nhất nên mới làm vậy thì thành thực cô chơi tôi một vố đau rồi đấy.”
Kế sách dẫn Subaru tới xa thế này của Beatrice quả là rất đáng khâm phục.
Cuộc đụng độ với Ma Thú và cái bóng của Elsa không liên quan tới Beatrice, nhưng chắc chắn cô đã dẫn cậu tới đây từng bước từng bước một.
Nếu cậu mở tiếp cánh cửa này và tới căn phòng nhỏ trên núi, thì kế hoạch của Beatrice sẽ hoàn tất.
“Nhưng không dễ ăn thế đâu… Dù có mở cánh cửa này ra chăng nữa, tôi cũng sẽ không thể trốn thoát an toàn như cô muốn đâu. Không phải tôi cứng đầu không chịu đi đâu đó nha? Tôi thực lòng cũng nửa muốn làm thế rồi đó… nhưng thực tế tàn khốc lắm á.”
Subaru tiếp tục những lời với một người có lẽ còn không đang nghe cậu.
Cậu nhẹ nhàng gõ ngón tay vào cánh cửa chặn trước mặt mình, và thở dài.
“Nếu mở cửa ra, mạng quèn của tôi chắc là lành ít dữ nhiều. Cô và những người khác có lẽ không biết, nhưng thực tại bên kia cánh cửa này là như vậy đấy. Giải thích bằng lời thôi thì hơi khó… nhưng kẻ nắm chắc tinh hoa của khoa học như tôi thì biết.”
Bỏ qua thất bại ở phòng ăn, thì tri thức hiện đại của Subaru đang gào rú.
Cánh cửa đang ở trước mắt Subaru là một thứ phát sinh rất nhiều ở những hiện trường hỏa hoạn, tốt nhất không nên chạm vào.
Không đùa đâu, tính mạng của Subaru đang gặp nguy hiểm.
Tiếp theo sau sẽ thế nào còn phụ thuộc ở việc Beatrice có đang nghe hay không. Mà nếu cô có đang nghe chăng nữa, liệu cô có chịu tin cậu không?
“Beatrice. Giờ tôi mở cửa đây. ——Nghĩ thế nào về chuyện tôi đã nói là tùy cô.”
Dẫu biết phía trước là lưỡi dao tử thần, nhưng trái tim cậu vẫn rất bình yên.
Không phải do cậu có tinh thần thép, cũng không phải cậu cắn răng làm liều.
Chỉ là, cậu đang rất điềm tĩnh giao phó tính mạng của mình cho cô.
Bởi…
“——Beatrice. Tôi tin cô.”
Cảm nhận sức nóng bỏng da trong lòng bàn tay, Subaru vặn nắm cửa.
Và rồi——
.
(còn tiếp)
_______________________________________________________________________
*Ame: Quà giáng sinh đây, quà giáng sinh đây!
Chẹp, lão leader đang bận học nên nhờ mình comeback 2 part cuối chap này đấy, lâu rồi không dịch truyện nên có gì mọi người bỏ qua nhá :v