Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nhạt, hỏi: “Tôi nghe lời cái gì? Tại sao phải nghe lời cô”.
Tần Minh Nguyệt đương nhiên nói: “Nếu không nghe lời, tất nhiên tôi sẽ để anh sống không thoải mái”.
“Đừng quên, ở nhà anh còn có một cô vợ bé bỏng đấy”.
…
Trương Minh Vũ lắc đầu cười nhẹ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tại sao cô lại nói chuyện như thể giữa hai chúng ta đã có gì đó với nhau vậy?”
Tần Minh Nguyệt cười đắc ý, nói: “Dù sao thì … cô vợ bé bỏng của anh cũng không biết rốt cuộc chúng ta có chuyện gì hay không mà”.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, hỏi: “Cô đang uy hiếp tôi sao?”
Tần Minh Nguyệt khẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ nghiến răng.
Không biết tại sao, trong lòng lại có chút tức giận.
Rất khó chịu.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi nói: “Cho nên … Bất kể như thế nào thì cô cũng sẽ dùng chuyện này để uy hiếp tôi ư?”
Tần Minh Nguyệt mỉm cười, thì thầm nói: “Anh nói đúng rồi, dù sao thì anh cũng không đánh lại tôi, anh có biện pháp khác sao?”
“Tôi khuyên anh, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Cảm giác khó chịu này cũng càng rõ ràng hơn.
Không thể kiềm chế được.
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy… tôi mà không làm chút chuyện gì đó với cô thì có lỗi với cô quá, phải không?”
Hả?
Tần Minh Nguyệt nhướng mày.
Lúc lâu sau, cô ta mới khiêu khích hỏi: “Anh dám sao?”
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ở đây thì quả thực tôi không dám, dù sao thì….còn có camera mà”.
Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ châm chọc.
Không dám ở đây?
Sau đó, Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Được, vậy đi tới phòng của anh, ngược lại tôi muốn xem anh có dám hay không”.
Nói xong, cô ta lập tức đứng dậy.
Dùng chăn quấn cả người lại, sau đó cất bước rời đi.
Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó.
Không dám?
Có gì mà không dám chứ?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kiên định.
Lập tức đứng dậy đuổi theo.
Nhưng hai người không biết rằng…
Trước màn hình máy tính, trên mặt ông chủ và năm người đàn ông vạm vỡ đầy vẻ tức giận.
Đi rồi sao?
Chuẩn bị tới đoạn kích thích… lại đi?
Ngay lập tức trong mắt ông chủ lóe lên vẻ lạnh lùng ,chầm chậm nói: “Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.
“Cô gái xinh đẹp như thế này… anh em chúng ta cũng không thể buông tha được”.
Năm người đàn ông vạm vỡ đều rối rít gật đầu.