Rất nhanh sau đó, sáu người tập hợp lại chung một chỗ, bắt đầu bàn bạc.
Cùng lúc đó...
Tần Minh Nguyệt bước vào phòng, thuận tay ném chăn sang một bên.
Cô ta đứng bên giường, dang rộng hai tay.
Tiếp tục khiêu khích hỏi: “Anh dám không?”
Nói xong, khóe miệng cô ta nở nụ cười giễu cợt.
Trương Minh Vũ giả vờ xấu hổ, cười nói: “Tôi vẫn còn hơi sợ”.
Anh cũng không biết rốt cuộc là Tần Minh Nguyệt nghĩ thế nào?
Nhưng bất kể như thế nào, khả năng Tần Minh Nguyệt giả vờ tương đối lớn.
Dù sao thì một người xinh đẹp như vậy, sao có thể như vậy? Huống hồ… sao cô ta có thể thật sự thích anh cơ chứ?
Cho nên...
Nếu Trương Minh Vũ chuẩn bị ra tay, đương nhiên anh sẽ không thu hoạch được gì.
Sự trào phúng trên mặt Tần Minh Nguyệt càng rõ ràng, cô ta nói: “Vừa rồi… không phải anh rất lợi hại sao?”
Trương Minh Vũ giả bộ lúng túng cười nói: “Cô nhìn vậy làm tôi xấu hổ, hay là…. cô quay người sang chỗ khác đi?”
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Hồi lâu sau, cô ta mới châm chọc nói: “Hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng anh tìm lý do”.
Nói xong cô ta chậm rãi xoay người lại.
Trương Minh Vũ thấy vậy, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng.
Quay qua chỗ khác rồi à?
Yên tâm, đây chắc chắn là lần cuối cùng tìm lý do.
Tần Minh Nguyệt đứng bên giường, rất tùy ý mở rộng hai tay.
Yên lặng chờ đợi.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Quan sát một cách cẩn thận…
Cơ thể kiêu ngạo này….
Ngay lập tức, Trương Minh Vũ bước lên phía trước
Thấy vậy, Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Đến thật hả?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đứng thành một hàng.
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nụ cười giễu cợt kia cũng lại trở nên rõ ràng hơn.
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ hỏi: “Lần này… anh còn muốn nói gì nữa?”
Trương Minh Vũ từ từ giơ tay lên cười nói: “Không cần nói cái gì hết”.
Hả?
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Có ý gì?
Nhưng ngay trong nháy mắt này…
Tay của Trương Minh Vũ đột nhiên nắm lấy một góc khăn tắm của Tần Minh Nguyệt.
Dùng sức kéo!
A?