Ngay lập tức, đôi mắt của Tần Minh Nguyệt trợn tròn.
Vô cùng bất ngờ!
Cô ta hoàn toàn không ngờ, cũng căn bản không phản ứng kịp.
Ngay sau đó, cơ thể bỗng chốc cảm thấy lạnh…
Khoảnh khắc này, trong đầu Tần Minh Nguyệt hoàn toàn trống rỗng.
Anh… thật sự dám?
Trương Minh Vũ nhìn đủ, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười nhạt.
Bây giờ đã hoàn toàn chiếm được rồi!
Ngay sau đó, cả người anh nhào lên trên người Tần Minh Nguyệt.
Đè cô ta lên giường.
Nhưng giờ phút này, Trương Minh Vũ căn bản không có lòng dạ nào để cảm nhận, anh luôn luôn đề phòng Tần Minh Nguyệt tấn công.
Dù sao….
Lúc này quá nguy hiểm.
Trương Minh Vũ nhanh chóng không chế được hai tay của Tần Minh Nguyệt
Anh cúi người xuống.
Hôn lên đôi môi mê người đó.
Bùm!
Thấy vậy, đầu óc của Tần Minh Nguyệt nổ tung ầm lên.
Như có một dòng điện nhanh chóng xuyên qua cả người cô ta.
Nhưng...
Cho tới lúc này, cuối cùng Tần Minh Nguyệt cũng phản ứng lại.
Tuy nhiên… cũng đã muộn.
Tần Minh Nguyệt hơi hoang mang!
Hoàn toàn choáng váng!
Sau khi cân nhắc một lúc, trong tay bắt đầu dùng sức!
A?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Nhưng anh lại hoảng sợ phát hiện cánh tay của mình căn bản không có sức lực gì!
Anh gắng gượng chống cự!
Nhưng không kịp nữa, anh đã dùng hết sức lực, cánh tay vẫn bị nhấc lên nhanh như chớp!
Không hay rồi!
Trong lòng Trương Minh Vũ căng thẳng, bỗng chốc cả cơ thể cũng căng thẳng theo!
Trận công kích trong tưởng tượng cũng không diễn ra...
Tần Minh Nguyệt dùng sức, đẩy Trương Minh Vũ đứng lên!
Trương Minh Vũ đứng trên mặt đất.
Nhìn kĩ...
Cơ thể đáng kiêu hãnh hiện ra trong tầm mắt, nhưng chỉ trong chốc lát!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng dùng khăn tắm quấn quanh người, lật người đứng trên mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.
Cảnh giác nhìn chằm chằm!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên một tia phức tạp, tại thời điểm này thời gian như dừng lại.
Trương Minh Vũ sửng sốt.