Tần Minh Nguyệt nhướng mày, hỏi: “Mở trói làm gì? Tôi có thể giúp anh mà”.
Nói xong, cô ta cười xấu xa.
Phụt!
Trương Minh Vũ nghe cô ta nói, trong nháy mắt đã xúc động muốn phun máu!
Lúc trước không phải lạnh lùng cao ngạo lắm sao?
Sao lại…
Bây giờ bại lộ bản tính rồi à?
Trương Minh Vũ hít thở sâu, nói: “Không cần làm phiền cô đâu, cởi trói cho tôi là được rồi”.
Tần Minh Nguyệt cười đắc ý.
Cô ta nhanh chóng ngồi dậy.
Nhưng…
Đôi mắt Trương Minh Vũ bỗng chốc trừng lớn như chuông đồng!
Trừng đến nổi sắp rớt con ngươi ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt ngủ một giấc, vậy mà khăn tắm lại…bung ra rồi à?
Cô ta đứng lên.
Khăn tắm không quấn lấy.
Tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng vẫn…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước miếng, cơ thể lập tức rạo rực.
Trong đôi mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự hoảng loạn.
Nhưng mà…
Tần Minh Nguyệt đã lập tức nhặt khăn tắm lên, hỏi: “Đẹp không?”
Ơ…
Bây giờ Trương Minh Vũ mới tỉnh táo lại từ trong sợ hãi.
Trả lời thế nào đây?
Tầm Minh Nguyệt mỉm cười, hỏi tiếp: “Muốn có được tôi không?”
Nói rồi, đôi mắt xinh đẹp đó lại lặng lẽ nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lắc đầu lia lịa.
Quá yêu nghiệt…
Tần Minh Nguyệt đứng lên, lẩm bẩm: “Yên tâm, chỉ cần anh biểu hiện cho tốt, sớm muộn gì tôi cũng là của anh”.
Nói hết, lại quyến rũ nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ không còn gì để nói.
Anh chần chờ một lát mới hỏi: “Vậy… tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?”
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, nói nhẹ nhàng: “Nói đi”.
Trương Minh Vũ vẫn ngẩn ngơ, hỏi: “Băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh rồi sao?”
Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: “Ý gì vậy?”
Trương Minh Vũ vẫn ngơ ngẩn nói: “Cô đến mùa động dục rồi à?”
Tần Minh Nguyệt ngơ ngác.
Lát sau, sắc mặt cô ta trở nên u ám hơn, hắng giọng: “Tránh qua một bên”.
Nói xong, cô ta chậm rãi cởi vải trói trên người Trương Minh Vũ.
Hừ!
Trương Minh Vũ thả lỏng.
Cuối cùng có thể động đậy rồi…
Trương Minh Vũ thử ngồi thẳng, cơ thể dường như bị đông cứng.
Vận động một lúc, Trương Minh Vũ mới thích ứng được.
Tiếng bước chân vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn.