Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cơ thể đã bị Tần Minh Nguyệt trói chặt.
Không thể động đậy, chân cũng không động được!
Tần Minh Nguyệt vỗ tay, khóe miệng chầm chậm hiện ra một nụ cười đắc ý.
Trương Minh Vũ đờ đẫn cúi đầu.
Toàn bộ cơ thể bị buộc thật chặt, đã hoàn toàn bị bao lại.
Nhẹ nhàng dùng sức…
Không thể nào giãy ra được!
Tần Minh Nguyệt giơ đôi tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng dùng sức.
Trương Minh Vũ ngay lập tức ngã thẳng xuống giường!
Tần Minh Nguyệt cười đắc ý!
Sau đó cô ta bước đôi chân dài đến nằm xuống bên cạnh Trương Minh Vũ, còn vô cùng quan tâm đắp chân lên người Trương Minh Vũ.
Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.
Mẹ kiếp...
Tiếp đó, Tần Minh Nguyệt nói chậm rãi: “Lần đầu tiên trong đời ôm đàn ông ngủ, tôi phải cẩn thận cảm nhận”.
Nói xong cô ta gác thẳng cặp đùi thon dài kia lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ không động đậy nổi!
Chết tiệt...
Tần Minh Nguyệt lầm bầm như nói mê: “Ừ… thật sự rất thoải mái, không tồi”.
Nói xong, còn ôm Trương Minh Vũ vào lòng.
Dần dần ngủ thiếp đi.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Nhưng cuối cùng… anh vẫn không có cách nào.
Thôi.
Ngủ thôi…
Thật sự rất mệt mỏi…
Cuối cùng, Trương Minh Vũ không cam lòng nhắm mắt lại.
Dày vò một lúc…
Chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Thời gian dần trôi.
Hôm sau.
Trương Minh Vũ mơ màng mở mắt, anh phát hiện trời đã sắp sáng.
Bên cạnh…
Tần Minh Nguyệt vẫn đang ngủ say.
Cơ thể Trương Minh Vũ hơi đau nhức!
Vô cùng khó chịu!
Ức hiếp người quá đáng!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nói: “Thức dậy đi”.
Hả?
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, mở bừng mắt.
Trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Ơ…
Không hiểu sao trong lòng Trương Minh Vũ lại đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng.
Đáng sợ quá…
Một lát sau Tần Minh Nguyệt mới nhớ lại chuyện hôm qua.
Cô ta cúi đầu nhìn…
Phát hiện bản thân vẫn đang cưỡi lên người Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt chậm rãi cong khóe miệng, lẩm bẩm: “Biểu hiện không tồi, còn rất thoải mái”.
Nói xong đã tỉnh táo hơn.
Trương Minh Vũ trợn mắt, nói: “Giờ có thể cởi trói được chưa? Tôi muốn đi vệ sinh”.