Bốn phía đều bị bao vây!
Trương Minh Vũ cười khổ.
Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt đến trước người anh.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã tiến lên một bước, gần sát Trương Minh Vũ!
Hử?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng chút mờ mịt.
Bỗng nhiên, Tần Minh Nguyệt nhón chân, lại sáp đến gần hơn!
Trương Minh Vũ ngây người!
Theo bản năng, muốn lùi lại một bước né tránh!
Nhưng…
Không đợi anh di chuyển, Tần Minh Nguyệt đã giơ tay ấn đầu anh xuống!
Ngay sau đó, khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt đến gần trong gang tấc!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt!
Đã đến lúc này rồi mà cô ấy còn…
Nhưng anh chưa kịp nghĩ nhiều, bất thình lình có một cảm giác mềm mại trên môi…
Mùi hương xông vào mũi!
Chẳng mấy chốc, chạm tới đầu lưỡi trơn tru mềm mại…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt.
Hoàn toàn chết lặng!
Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới buông tay khỏi đầu Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nhanh chóng lùi lại.
Tần Minh Nguyệt đưa tay lên lau khóe môi, khuôn mặt tinh xảo vẫn áy náy như cũ.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Cái quái gì vậy…
Tần Minh Nguyệt thầm lẩm bẩm một mình: “Không dễ gì mới có một người đàn ông lọt vào mắt xanh mình, còn…”
“Sớm biết vậy tối hôm qua đã…”
Vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Suýt chút nữa thì phun ra máu!
Đầu óc cô gái này nhất định có vấn đề!
Đột nhiên, một giọng nói đùa cợt vang lên: “Tâm trạng của sếp Tần tốt thật đó”.
Hử?
Trương Minh Vũ cau mày.
Sơn Bản Lộ?
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đúng lúc thấy Sơn Bản Lộ đang mang theo người của tổ 11 từ xe đi tới.
Với nụ cười lạnh trên mặt.
Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến anh? Sớm muộn gì tôi cũng giết chết anh”.
Nói vô cùng tùy ý.
Sơn Bản Lộ sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy vẻ căm hận!