Ngay sau đó, lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ý tưởng hay đó, chỉ sợ sếp Tần sẽ không có cơ hội này”.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Theo giọng nói nhìn lại, thấy Dạ Thập Nhất từ trong rừng cây đi ra.
Sau lưng… là tổ 11 của nhà họ Âu Dương
Haizz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài.
Một khi đã như vậy…
Đám người trong rừng kia nhất định không cần nghĩ cũng biết.
Quay đầu lại nhìn…
Tổ 10 nhà họ Âu Dương!
Ngay lập tức, một đám người lần lượt đi lên đường cái, hoàn toàn bao vây Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Nhưng…
Mặc dù cô ấy rất mạnh, cũng không chắc có thể đánh lại đám người này.
Về việc bộc lộ thực lực…
Kiên quyết không thể!
Bất kể như thế nào cũng không thể!
Chẳng mấy chốc, bốn người họ từng bước tiến lên, vẻ mặt khác nhau.
Sắc mặt Sơn Bản Lộ u ám.
Khóe miệng Dạ Thập Nhất mang theo nụ cười khẩy.
Bên trái là người đàn ông cường tráng và thô kệch, phía sau… lại là một bà già?
Những người này là ai?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia bất đắc dĩ.
Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Người đàn ông vạm vỡ kia là Dạ Thập, bà già kia là người của tổ 10 tổ chức Thần Ẩn”.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Khá lắm.
Lại… còn tới đối xứng với nhau? Đều là tổ 10?
Dạ Thập lạnh nhạt nói: “Nhóc con, không phải bọn mày chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa rồi?”
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: “Bọn mày tránh ra tao sẽ chạy, ngăn vậy sao tao chạy…”
Nói xong, anh hung hăng liếc mắt.
Dạ Thập híp mắt lại.
Ngay sau đó, hắn cười nhạt nói: “Mày nói rất đúng, tao không chỉ muốn ngăn cản mày, còn muốn giết mày”.
Lập tức, một luồng khí tức lạnh lẽo lan ra.
Trương Minh Vũ cau mày.
Đúng là rất có khí thế!
Cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt căng chặt.
Khí tức lạnh như băng vẫn kéo dài từ đầu đến cuối, nhưng...
Chờ đợi hồi lâu, không có ai di chuyển?
A...
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mờ mịt.
Làm gì vậy?
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười nhạt.