Hử?
Trương Minh Vũ lại lần nữa trợn to hai mắt!
Cãi lời như vậy, mà… chỉ đe dọa một chút thế thôi ư?
Không làm gì khác à?
Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, lẩm bẩm: “Tôi cũng không yêu cầu cô cứu tôi, bây giờ cô có thể thả hai chúng tôi xuống đây”.
“Hai chúng tôi trở về cùng nhau”.
Nói xong, nở một nụ cười đầy đắc ý.
Trương Minh Vũ hoàn toàn hết chỗ nói!
Cô không trở về còn dẫn theo tôi làm cái gì?
Trương Minh Vũ liếc mắt.
Hàn Quân Ngưng nhàn nhạt nói: “Cô còn muốn trèo cao bám em trai tôi à? Từ bỏ tâm tư đấy đi, em trai tôi sẽ không thích cô đâu”.
“Muốn xuống xe thì xuống một mình đi”.
Tần Minh Nguyệt không chút khách khí phản bác lại: “Cô nghĩ rằng tôi muốn làm em dâu cô à? Cô nghĩ hay đấy!”
“Đợi khi tôi có được em trai cô, tôi sẽ bắt các người cắt đứt quan hệ chị em!”
Nói xong, cô ta cười đắc ý.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Ơ kìa...
Cãi nhau luôn rồi à?
Trương Minh Vũ bối rối.
Nhìn kỹ...
Mặc dù trên mặt Hàn Quân Ngưng mang vẻ tức giận, nhưng...
Cô ấy không có ý định ra tay...
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Hôm nay Hàn Quân Ngưng làm sao thế? Sao không tức giận à?
Mấu chốt là biểu hiện của cô ấy, rõ ràng rất tức giận, nhưng ... không có bất kỳ động tác nào cả!
Chuyện gì thế này?
Trương Minh Vũ thấy vô cùng khó hiểu.
Anh nghiêng đầu nhìn...
Lúc này mới phát hiện khóe miệng Tần Minh Nguyệt nở nụ cười giễu cợt, trên mặt đầy... khiêu khích?
Mẹ kiếp…
Trương Minh Vũ hoàn toàn ngu người.
Thật lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Chắc hẳn cô biết tính tình của tôi”.
Tần Minh Nguyệt không hề sợ hãi, chậm rãi nói: "Cô cũng biết tính tình của tôi”.
Bốn mắt nhìn nhau...
A...
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Biết tính tình của nhau ư?
Hả?
Trương Minh Vũ lúc này mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trương Minh Vũ cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống!
Nhưng... hai cô gái này vẫn đang nhìn nhau!