Khụ khụ!
Hồi lâu, Trương Minh Vũ lúng túng ho khan một tiếng.
Anh hơi rướn người về phía trước, dùng cơ thể chặn tầm mắt của hai người.
Hàn Quân Ngưng khẽ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt lộ ra nụ cười đắc ý.
Hừ!
Hàn Quân Ngưng hừ một tiếng, rồi nhìn đi chỗ khác.
Trương Minh Vũ lần thứ hai lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thực sự... nhẫn nhịn được sao?
Quái lạ…
Trương Minh Vũ nghi ngờ nhìn Tần Minh Nguyệt, cực kỳ khó hiểu!
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không hiểu tại sao, ngồi giữa hai cô gái này lúc nào cũng có cảm giác… nơm nớp lo sợ.
Giống như bên cạnh là hai cái tủ lạnh.
Ôi…
Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
Cuối cùng, anh không suy nghĩ thêm nữa, tâm trí nhớ về Lâm Kiều Hân.
Cực kỳ nhớ nhung!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng lái vào thành phố Tĩnh Châu.
Trương Minh Vũ phấn khích.
Khóe miệng Hàn Quân Ngưng chậm rãi hiện lên nụ cười nhạt.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Trương Minh Vũ ngơ ngác.
Tập trung nhìn kỹ, mới nhận ra chiếc xe đang đỗ ở cổng Cục Cảnh sát.
A...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nhưng cuối cùng anh cũng không nói nhiều, cuộc tranh đấu giữa hai người này... anh không tham gia vào được.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Được rồi, cô có thể đi xuống rồi đấy”.
Cô ấy cũng không ngẩng đầu lên.
Tần Minh Nguyệt tức giận trợn tròn hai mắt.
Nhưng...
Hừ...
Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: "Lần sau quay lại, tôi sẽ đi tìm mấy người”.
Vẫn đắc ý như cũ!
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lần sau quay lại?
Hàn Quân Ngưng cười nghiền ngẫm, nói: "Với sai lầm lần này, cô nghĩ mình có thể quay lại sớm sao?”
Trương Minh Vũ bừng tỉnh.
Dù sao... lần này Tần Minh Nguyệt đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Mặc dù cuối cùng đám người Sơn Bản Lộ đều đã chết, nhưng... Cục Cảnh sát cũng chịu nhiều tổn thất.
Tất cả chiến sĩ đều hy sinh.