Nhẹ nhàng vỗ về.
Từ nãy đến giờ Lâm Kiều Hân vẫn không nói gì.
Nhưng cơ thể mềm mại lại đang run lên.
Không lâu sau Trương Minh Vũ cảm nhận được ngực mình hơi ướt.
Trong lòng anh cũng rất phức tạp.
Nhưng anh chỉ có thể dịu dàng vỗ về lưng Lâm Kiều Hân.
Xem như an ủi.
Mất lúc lâu sau, cảm giác lo lắng trong lòng từ từ lắng xuống.
Đã thả lỏng không ít.
Trương Minh Vũ dịu dàng nói: “Xin lỗi đã làm em lo lắng”.
Anh rất áy náy.
Lâm Kiều Hân ra sức lắc đầu.
Nhanh chóng giãy khỏi lòng Trương Minh Vũ.
Hai mắt đẫm lệ mông lung.
Nhưng đôi mắt ấy lại chăm chú nhìn Trương Minh Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau…
Nhịp tim Trương Minh Vũ nháy mắt lại tăng lên.
Nhưng nhìn kỹ lại…
Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện khuôn mặt Lâm Kiều Hân lại… tiều tụy lạ thường?
Chuyện này…
Trong lòng Trương Minh Vũ thắt lại.
Anh biết.
Mấy ngày này nhất định Lâm Kiều Hân đã lo lắng không thôi.
Cảm giác áy náy lại một lần nữa tràn ngập trong lòng.
Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Mau vào nhà đi, vào trong rồi nói”.
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Trương Minh Vũ nhanh chóng cất bước vào trong nhà, thuận tay kéo cửa lại.
Nhưng vừa mới xoay người…
Đã nhìn thấy Lâm Kiều Hân nhìn mình với đôi mắt sáng ngời.
Hả…
Sao lại không đi?
Anh còn chưa kịp nghĩ, trên tay đột nhiên có cảm giác lành lạnh.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt
Nhìn kĩ lại...
Lúc này anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang nắm chặt tay mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều, chỉ kéo Trương Minh Vũ đến ghế sô pha.
Cô thật sự rất sợ Trương Minh Vũ sẽ biến mất một lần nữa.
Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng không kiềm được vẽ lên một nụ cười.
Hai người trở lại phòng khách.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ấn Trương Minh Vũ lên sô pha.
Cô ngồi bên cạnh.
Trương Minh Vũ chỉ yên lặng ngồi, trong ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Sau đó thì sao?
Ánh mắt Lâm Kiều Hân di chuyển nhưng tay vẫn trước sau nắm chặt tay anh.
Giám đốc lạnh lùng thường ngày.