Trương Minh Vũ thu ánh mắt lại, nhìn về căn biệt thự trong trang viên.
Nhịp tim lại tăng lên.
Kiều Hân, anh… trở về rồi!
Trương Minh Vũ không hề do dự cất bước đi vào.
Con đường không xa.
Nhưng phút giây này đối với Trương Minh Vũ thì cực kỳ dài.
Thật lâu sau, cuối cùng cũng đến cửa biệt thự.
Ánh đèn hắt ra ngoài.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác không chân thật.
Mấy ngày trước còn cực khổ chạy trốn.
Không ngờ...
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng nâng tay gõ cửa.
Lập tức có tiếng bước chân vang lên.
Hơi thở Trương Minh Vũ bắt đầu dồn dập.
Gặp được rồi!
Ngay lập tức có thể gặp rồi!
Giọng nói dễ nghe của Lâm Kiều Hân vang lên: “Ai đó?”
Âm thanh hơi mỏi mệt.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ lại gian nan nuốt nước bọt.
Anh gượng cười nói: “Kiều Hân, là… là anh”.
Vừa dứt lời, bên kia cũng rơi vào yên lặng.
Hai người đang cách nhau một cánh cửa.
Nhưng thời gian nơi đây dường như đã đóng băng.
Cạch!
Thật lâu sau cửa mở ra.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, cơ thể khẽ run lên.
Sau cánh cửa…
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân chậm rãi hiện lên trong mắt anh.
Cạch.
Cửa nhẹ nhàng đụng vào tường.
Nhưng hai người trong ngoài cửa vẫn không hành động gì.
Giống như… khi cửa vẫn đang đóng.
Ánh mắt va vào nhau…
Trương Minh Vũ có nhiều điều muốn nói nhưng lúc này trên miệng lại không thể nói được câu nào.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Lâm Kiều Hân nắm chặt, cơ thể cũng khẽ run run.
Trương Minh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Anh… quay về trở rồi”.
Một câu vô dụng.
Nhưng… Trương Minh Vũ chỉ có thể nói được câu này.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân ươn ướt.
Ngay sau đó, sải bước chân lao vào vòng tay của anh.
Ôi...
Cơ thể Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.
Nhưng rất nhanh khóe miệng lại lộ ra nụ cười, còn có hương thơm trong lòng anh giờ phút này lại ấm áp lạ thường.
Yên lặng một lát, Trương Minh Vũ vòng tay ra sau lưng Lâm Kiều Hân.