Rõ ràng hồ bơi này là nơi ăn chơi cực kỳ xa xỉ. Nhưng hắn ta chưa từng nghe nói tới Hoa Châu có gia tộc lớn nào họ Trương cả.
Trương Minh Vũ giải thích: “Chúng tôi từ tỉnh khác tới, anh không biết cũng phải thôi”.
Hắn ta giật mình cười nói: “Tôi với cậu vừa gặp đã như thân quen từ lâu. Không biết lát nữa tôi có được vinh hạnh mời cậu một bữa không?
Mời mình hả?
Trương Minh Vũ thầm cười lạnh, ngoài mặt lại cười giả lả khéo léo từ chối: “Không cần đầu, tôi vẫn còn chuyện phải làm. Để hôm khác tôi mời anh sau”.
Dịch Thanh Thần nhíu mày một cái rồi nhanh chóng bình thường lại, gặng hỏi tiếp: “Thôi được. Không biết cậu còn chuyện gì nữa vậy?”
“Chị tôi muốn đi chơi, tôi chỉ có thể đi theo”, Trương Minh Vũ cười đáp.
“Đi chơi? Chơi ở đâu thế?”, hắn ta tiếp tục truy hỏi.
Anh lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Phải xem chị tôi muốn chơi cái gì đã. Chị tôi đang chờ ở ngoài, tôi đi trước đây. Gặp lại anh sau”.
Dịch Thanh Tùng mỉm cười đáp lời: “Có duyên sẽ gặp lại”.
Dứt lời, anh lập tức quay người rời đi.
Giây phút quay người đi, Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh.
Anh có thể dễ dàng đoán được, chắc chắn đối phương sẽ đi theo!
Anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Mang đã thay quần áo xong xuôi, chỉ là mái tóc vẫn còn hơi ướt.
Thấy anh đi ra, cô ấy tươi cười nhìn lại.
Trương Minh Vũ phát hiện Long Tam đã xuất hiện ở bên ngoài, đang đứng chờ ở bên đường.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, dẫn theo Tô Mang ngồi vào trong xe.
Long Tam chẳng nói chẳng rằng, chỉ lái xe lao vụt về phía trước.
Anh cười hỏi Tô Mang: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Cô ấy trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: “Hay là chúng ta tới quán bar đi. Chị lớn nhường này rồi vẫn chưa được đi bao giờ, nghe nói ở đó vui lắm”.
Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Long Tam lái xe đưa hai người họ tới quán bar.
Anh vẫn luôn chú ý nhìn gương chiếu hậu, chẳng mấy chốc đã trông thấy có một chiếc xe vẫn theo sát ngay sau họ.
Quả nhiên đi theo rồi.
Anh nhếch môi cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Có người đang theo đuôi, lát nữa lại bị làm phiền rồi”.
Tô Mang ngờ vực hỏi: “Ai vậy?”
Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Long Tam trầm giọng cất tiếng: “Dịch Thanh Thần”.
Hả?
Anh ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn Long Tam.
Anh ta… không gắn camera giám sát lên người mình thật đấy chứ? Sao anh ta biết hay vậy?
Đúng là một quái vật…
Trương Minh Vũ thật sự cạn lời, không biết phải miêu tả Long Tam như thế nào.
Tô Mang khẽ gật đầu, cũng chẳng có phản ứng gì.
Cô ấy đã gặp không ít trường hợp như vậy rồi.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã đi tới cổng một quán bar.
Đến khi xuống xe, anh thấy sắc trời đã tối sầm. Quán bar bắt đầu tấp nập hẳn lên.
Trước khi vào trong, anh còn cố tình quay đầu lại nhìn thử, quả nhiên thấy chiếc xe theo đuôi cũng chậm rãi đỗ lại trước cổng quán bar.
Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Trương Minh Vũ và Tô Mang bước vào trong quán dưới ánh mắt nhiệt tình của nhân viên phục vụ.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức truyền tới.
Bên trong đã có không ít người đang điên cuồng nhảy nhót trên sàn nhảy.
“Ồ, quán bar là vậy sao?”, Tô Mang hưng phấn hét vào tai anh.
Trương Minh vũ bật cười.
Nơi này vốn là chốn ăn chơi đàn đúm của đám thanh niên trẻ tuổi và những nhân viên công sở lắm tiền.
Người tới đây chỉ có hai mục đích, một là xả stress, hai là vì dục vọng.
Mỗi người đều lắc lư cơ thể nhảy múa thoả thích. Dưới ánh đèn lờ mờ, chẳng mấy ai chú ý tới sự xuất hiện của người đẹp xuất sắc như Tô Mang.
Trương Minh Vũ dẫn cô ấy đi tới quầy bar.
“Chị uống gì?”, anh cười hỏi.
Nếu đã tới để vui chơi, không uống gì thì làm sao có không khí được.
Tô Mang tò mò hỏi: “Có những gì thế?”
Vấn đề này thực sự khiến anh phải đứng hình. Quả thật anh không biết…
“Thế ở đây… có cái gì?”, anh cười hỏi hai bartender.
Hai người kia nghe thấy thế, ánh mắt lập tức tràn đầy khinh thường.
Nhưng vẻ đẹp của Tô Mang khiến bọn họ phải trầm trồ.