“Chúng ta đi chơi cái khác đi”, anh mỉm cười nói với Tô Mang.
Cô ấy cũng chơi chán rồi, lập tức gật đầu đồng ý.
Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cổng hồ bơi.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm theo sau…
Trương Minh Vũ thầm thấy lo lắng.
Anh chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng cười của Tô Mang: “Hey!”
Ngay sau đó, anh thấy người mình nặng trĩu.
Anh giật mình, vô thức giơ tay ra đỡ lấy cơ thể của cô ấy.
“Ơ… chị làm gì đấy?”, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ hỏi.
Tiếp xúc gần gũi như vậy khiến anh rất dễ sụp đổ.
Tô Mang lại cười đắc ý nói: “Không làm gì cả, em cõng chị ra cổng đi”.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, khoảng cách xa tít tắp…
Những chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng nhỡ anh bị kích thích mất kiểm soát thì sẽ rất xấu hổ!
Anh chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối đã bị Tô Mang ghé sát vào tai thì thầm: “Em trai, bọn họ đều đang nhìn chị đấy. Hôm nay chị mặc ít quá, em muốn để bọn họ nhìn thấy hết của chị à?”
Không bao giờ!
Trương Minh Vũ tức thì đứng thẳng lưng.
Anh không hề do dự cất bước đi thẳng tới cổng.
Những người đàn ông khác đang đứng trong hồ bơi nhìn chằm chằm Tô Mang lại bị anh che hết lại.
Cả hồ bơi rộng lớn đều lặng ngắt như tờ, không còn ồn ào náo nhiệt như vừa rồi!
Vô số ánh mắt giận dữ xen lẫn ghen tỵ quét tới người Trương Minh Vũ.
Dịch Thanh Thần hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bức bội. Thế nhưng hắn ta nhanh chóng trở lại mình thường.
Hắn ta thầm tự nhủ nói: “Chị em vậy cũng bình thường thôi”.
Trương Minh Vũ ngó lơ đám người. Sau khi thả Tô Mang xuống, anh quay về phòng mình thay quần áo.
Dịch Thanh Thần nhếch mép cười lạnh, cũng đứng dậy rời đi.
Trương Minh Vũ nhanh chóng thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Nhưng vừa đi ra ngoài, anh đã thấy Dịch Thanh Thần đang đứng cách đó không xa, khoé miệng hơi nhếch nở nụ cười.
Anh cau mày rồi đi thẳng về phía trước, không thèm để ý tới đối phương.
Nhưng chẳng bao lâu sau giọng nói của Dịch Thanh Thần đã vang lên: “Này người anh em chờ đã”.
Trương Minh Vũ dừng bước.
Quả nhiên.
Nhưng anh cũng thấy tò mò, không biết Dịch Thanh Thần tìm tới mình thì có thể làm được trò trống gì?
Anh quay lưng lại, thấy hắn ta cũng dừng bước ngay sau người mình, tươi cười chào hỏi: “Chào cậu, tôi tên là Dịch Thanh Thần, cậu cả nhà họ Dịch”.
Trương Minh Vũ cười đáp: “Nhà họ Dịch cơ à, có địa vị đấy”.
Dịch Thanh Thần kinh hãi nhìn anh một cái rồi mới mỉm cười hỏi: “Không biết người anh em họ gì?”
“Trương”.
Trương?
Dịch Thanh Thần không khỏi cau mày.