Trương Minh Vũ đang định xuống xe, đúng lúc trông thấy Lâm Diểu đang đi từ trong sân ra.
Trùng hợp vậy sao?
Anh vội vàng hô lên: “Lâm Diểu, mau lại đây”.
Cô ta giật nảy mình, tức tốc sải bước chạy tới.
“Sao anh rể lại tới đây?”, cô ta kinh ngạc dò hỏi.
Anh rể…
Anh vẫn chưa thể quen với cách xưng hô kỳ lạ này…
Anh bật cười đáp: “Cô có bận gì không? Không thì đi với tôi”.
Cô ta do dự hồi lâu rồi nói: “Được thôi”.
Dứt lời, cô ta liền nhanh nhẹn trèo lên xe.
Trên đường đi, anh thấy cô ta vừa nhắn tin vừa cau mày.
Anh cũng không để ý lắm.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng công ty vận chuyển Thiên Minh.
Sau khi xuống xe, anh không khỏi ngạc nhiên.
Trước mặt anh là một toà nhà hai tầng nhỏ trông vô cùng cũ nát, treo một chiếc bảng hiệu tàn tạ.
Bên trên viết hai chữ “Thiên Minh”.
Khoé miệng anh không khỏi co giật một phen.
Chỉ có thế thôi sao?
Đằng sau toà nhà ấy còn có một khoảng sân rất rộng lớn.
Đây là bến đỗ của xe chở hàng.
Anh liếc nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy toàn khu nhà cũ kỹ, cảnh vật tiêu điều.
Lâm Diểu cất điện thoại đi, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.
Thanh xuân tươi trẻ, bừng bừng sức sống!