Làm gì còn dáng vẻ của một cô nàng đanh đá cục súc lúc trước nữa?
Giá trị nhan sắc tăng vọt!
Làm sao mới không gặp mấy ngày mà cô ta đã thay đổi tới mức này?
Hàn Thất Thất trừng mắt lườm anh, cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra đấy!”
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt phun máu!
Chỉ một câu nói đã xoá sạch ấn tượng xinh đẹp đến ngỡ ngàng của cô ta!
Đúng thật là…
Anh tức giận trợn mắt nhìn cô ta.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Hàn Thất Thất cũng buồn bực lẩm bẩm: “Phong cách ăn mặc này kiểu gì vậy? Không biết mẹ tôi nghĩ gì mà cứ bắt tôi phải mặc kiểu này!”
Trông cô ta có vẻ đang rất phiền não.
Nghe xong, anh mới vỡ lẽ ra.
Khó trách…
Anh mỉm cười lên tiếng; “Được rồi, chúng ta mau đi làm việc thôi”.
Nói xong, anh vẫn không khống chế được đôi mắt vô thức liếc nhìn đôi chân dài mê người kia.
Thực sự quá hút mắt…
Hàn Thất Thất trợn mắt đe doạ.
Ba người họ nhanh chóng sải bước đi vào trong Thiên Minh.
Bọn họ vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên.
Mấy người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, trông thấy một cô gái đang ngồi đằng sau quầy lễ tân cũ nát.
Lúc này cô ta đang ung dung bắt chéo chân nghịch điện thoại.
“Đứng lên nói chuyện cho tôi!”