“Cậu về vừa đúng lúc, tôi đang nói chuyện với Thủy Y, ngày mai cậu và Thủy Y đi đến cục dân chính để ly hôn. Coi như tặng luôn căn biệt thự này cho cậu, tôi sẽ mua căn khác tốt hơn cho Thủy Y”, Phương Thiên Quang nhìn Trương Trần và nói.
“Chỉ thế thôi hả?”, Trương Trần nhăn mặt hỏi, anh nhìn Phương Thủy Y đang khóc như mưa, nếu chỉ đơn giản là ly hôn với anh, Phương Thủy Y sẽ không khóc đến mức này. Có lẽ... sau khi ly hôn, bọn họ buộc cô phải nối lại duyên cũ với Triệu Ngọc Sinh.
“Chuyện cậu cần làm là ly hôn, cậu và nhà họ Phương chúng tôi không nợ nhau. Cậu cũng không có quyền quản chuyện của con bé!”, Phương Thiên Quang cười khểnh.
Ánh mắt Trương Trần lướt qua tờ giấy trên bàn, sau đó nói: “Tôi với Thủy Y nói chuyện riêng một chút!”
Phương Thủy Y và Trương Trần đi vào trong phòng, đây cũng là lần đầu Trương Trần bước chân vào phòng vợ mình. Bên trong tràn ngập hương thơm mê người, có điều lúc này Trương Trần không có tâm trạng thưởng thức.
“Em thấy sao?”, Trương Trần nói: “Anh vẫn chỉ có câu đó, nếu em gật đầu anh sao cũng được, không có vấn đề gì, quan trọng là ở em thôi. Đương nhiên, nếu em không để bụng, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì!”
Phương Thủy Y do dự một lúc, vừa nấc vừa kể lại mục đích Phương Thiên Quang tới đây. Nhưng cô không nhắc đến một chữ nào về ý định ly hôn.
“Ha ha, nếu họ đã muốn em đi như vậy thì em cứ đi!”
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Trương Trần cười lạnh một tiếng.
“Anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần đầy khó hiểu, có người đàn ông nào lại tự đưa vợ mình lên giường của người đàn ông khác chứ, mặc dù bây giờ cô đang bị ép đến đường cùng, nhưng lời nói của Trương Trần không khỏi khiến cô mất hết ý chí.
“Vợ của mình, anh còn chưa động đến, cũng không cần người khác làm hộ, nếu người khác có ý đồ này, e rằng bọn họ phải trả một cái giá rất đắt đấy!”
Trương Trần nhận ra suy nghĩ của Phương Thủy Y, anh mỉm cười nói: “Đến lúc ấy, anh sẽ đi cùng em. Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa, đó không phải chỉ là lời nói suông!”
“Anh...”, Phương Thủy Y há to miệng, trong tiềm thức cô muốn nói rằng Trương Trần bây giờ cũng chỉ là một người giúp việc ở Nhân Phong Đường mà thôi, mặc dù có tốt hơn trước một chút, nhưng căn bản không thể làm gì được, nhưng mà lần này, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Trương Trần, lời nói của cô nghẹn ở họng không thốt ra được!
“Yên tâm đi, em tin anh một lần thì đã sao, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nói chuyện với Phương Thiên Quang!”
nữ đứng bên cạnh họ nữa, người phụ nữ đó nhìn chỉ như mới ngoài 40 tuổi, trông có vẻ hơi giống với Tề Hiểu Thiến hôm qua, có lẽ đây là mẹ của cô bé.