Trong phòng khách, ông cụ Trương vẫn đang trò chuyện với nhóm Thành Quang, chủ yếu là về chủ đề làm ăn buôn bán.
Bà cụ nhà họ Trương đứng ngơ ngác ở đó, nhìn mọi người vây quanh Phương Thủy Y. Thế này thì còn đuổi thế nào được? Đuổi cả những người Hoài Bắc ra à?
Mặc dù nhà họ Trương không quan tâm tới những người này, nhưng đã tới đây thì đều là khách, nếu đồn ra ngoài thì e rằng mọi người đều sẽ cho rằng nhà họ Trương hống hách.
“Thằng Hai, tới đây!”
“Những người này là thế nào? Có phải Phương Thủy Y gọi tới không?”
“Mẹ, làm sao con biết được, nếu vừa rồi anh cả không nói ra thân phận của người ta thì con cũng không biết!”, Trương Lập nói bằng giọng đố kỵ.
Đúng lúc này, quản gia lại chạy vào và nói lớn tiếng: “Gia chủ, lại có người từ Hoài Bắc tới!”
“Ha ha, nhất định là ông anh Triệu Chí Hào tới rồi!”, Thành Quang cười ha ha rồi vội vàng đứng lên, ông cụ Trương cũng không dám chậm trễ, đứng lên đi theo đám Thành Quang ra ngoài.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngay cả Triệu Chí Hào cũng tới?”, Trương Lập nhíu mày nói, ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, chẳng lẽ những người này tới đây vì Phương Thủy Y thật?
“Anh, Triệu Chí Hào là ai vậy?”, Trương Yến hỏi Trương Hạo.
“Trước kia ông ta là gia chủ của nhà họ Triệu - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoài Bắc, sau đó có xu thế trở thành gia tộc số một nhờ vào tập đoàn Mạt Lâm!”, Trương Hạo nhíu mày nói, hiển nhiên hắn cũng không ngờ là sẽ xảy ra biến cố này.
“Vậy lần này đám Phương Thủy Y sẽ bình yên vô sự à?”, Trương Yến hỏi.
“Khó nói lắm, nếu ông nội có ý định che chở, cộng thêm những ông trùm ở Hoài Bắc này, e là nhà họ Hàn có tới thì cũng phải rút về, chỉ có thể xem nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào thôi!”, Trương Hạo nói.
Ở một bên khác, đôi mắt của bà cụ nhà họ Trương lấp lóe, sau đó bà ta đi tới trước mặt Phương Thủy Y, nói một cách hiền từ: “Thủy Y, những người đó và Triệu Chí Hào tới đây vì cháu hả?”
“Cháu không biết bà ạ!”, Phương Thủy Y lắc đầu trong sự nghi hoặc, cô cũng cảm thấy khó hiểu, những người vào đây lúc nãy toàn là những nhân vật mà cô mới chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt bao giờ.
“Ồ? Không biết?”, bà cụ nhíu mày lại, sau đó gật đầu không nói thêm gì nữa.
“Anh không biết thật hả?”