Trương Trần lắc đầu cười nói: “Con không biết mẹ đang nói gì cả!”
Trương Quốc Hồng nhíu mày, bà ta không tin Trương Trần quen biết với nhà họ Mạc ở thủ đô. Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, cho dù lúc trước bọn họ mang ơn Trương Trần thì cũng đâu đến mức vì anh mà liều mạng với nhà họ Hàn một cách lộ liễu như thế.
Lẽ nào?
Trương Quốc Hồng nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, nếu kể đến người có máu mặt như thế thì có thể chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Mạt Lâm đang phất như diều gần đây – ông chủ Cổ bí ẩn.
Chẳng lẽ thật sự là ông chủ Cổ đó ra tay? Ông ta thích Phương Thủy Y, còn Trương Trần thì mượn oai của người ta?
Càng nghĩ, Trương Quốc Hồng càng cảm thấy không thể tìm ra một lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.
Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến Trương Trần, nhưng kết quả ấy thật sự khiến người ta không dám tin, như thể nhìn thấy một con sâu róm biến thành rồng, nói ra thì ai có thể tin được?
Trương Quốc Hồng gật đầu rồi gọi Phương Thủy Y lên lầu. Không bao lâu sau, Trương Quốc Hồng đi xuống, bà ta chẳng thèm nhìn Trương Trần một cái nào, dẫn Phương Thiên Bàng rời khỏi đó.
Trương Trần chỉ cười nhẹ trước hành động bí ẩn của Trương Quốc Hồng, sau đó tới phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Không bao lâu sau, Trương Trần làm ra ba món mặn một món canh. Lúc này Phương Thủy Y cũng xuống lầu, sắc mặt của cô rất khó coi, có vẻ tâm trạng đang rất ngổn ngang.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y gọi.
“Hứ?”
“Có phải tôi yêu cầu ly hôn thì anh sẽ đồng ý không?”, Phương Thủy Y nói.
“Ý em là sao?”, Trương Trần đặt đũa xuống, bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Thái độ của nhà họ Trương không rõ ràng, Phiền Đại Phương lại gây khó dễ, có thể lúc nhà họ Hàn quay lại thì nhà họ Trương sẽ không giúp được gì cho bọn họ. Bởi vậy, ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất, với Trương Trần cũng thế.