Trương Trần không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Phương Thủy Y. Người ta vẫn nói rằng lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, có một số chuyện mò xuống biển cũng không nói rõ được, Trương Trần chẳng thể nào đoán ra.
Anh thở dài bất đắc dĩ, lúc ở nhà họ Trương, ông cụ Trương đã muốn anh ly hôn với Phương Thủy Y rồi. Anh không đồng ý, đồng thời còn để lộ ra một chút suy nghĩ đó với Trương Khánh Long, nhưng nếu chính miệng Phương Thủy Y nói ra thì thật sự anh không biết phải nói thế nào cả.
“Nghe lời em vậy!”, Trương Trần thở ra một hơi, cuối cùng cũng nói.
“Vậy chúng ta đi thôi”, Phương Thủy Y cầm túi xách nói.
Trương Trần nhìn nửa bát cơm còn lại, sau đó lại nhìn bầu trời bên ngoài, nói với vẻ kỳ lạ: “Em chắc không? Đi luôn bây giờ?”
“Vậy sáng sớm mai đi!”, Phương Thủy Y nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nói một cách lúng túng.
“Được rồi, em ăn cơm mau lên, ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi”.
“Không ăn!”, Phương Thủy Y nhìn chằm chằm vào Trương Trần, Trương Trần nhíu mày lại, bất đắc dĩ nói: “Lại làm sao nữa vậy? Anh đã đồng ý rồi mà”.
“Mặc dù hôm nay không làm thủ tục ly hôn được, nhưng anh cũng không được ở đây”, Phương Thủy Y nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“…”, Trương Trần hoàn toàn cạn lời, anh chỉ ra bên ngoài, nói: “Tối muộn rồi mà em còn bảo anh ra đường ngủ à? Bây giờ là cuối tháng mười rồi, có thể anh sẽ chết lạnh đấy!”
Phương Thủy Y cắn răng, hừ lạnh nói: “Chết lạnh thì cũng là đáng đời, ai bảo ba năm qua anh không cố gắng, không mua một căn nhà. Tôi không biết, anh có đi không?”
Trương Trần thật sự ngơ ngác, Phương Thủy Y bị làm sao thế này? Xem ra cô quyết tâm thật rồi.
“Được rồi, anh đi là được chứ gì, em ăn cơm mau lên, lát nữa sẽ lạnh mất”, Trương Trần thở dài một hơi, đi thu dọn đồ đạc của mình.
Thực ra anh cũng chẳng có gì cả, chỉ có một ít sách và của làm tin mà anh mang từ thủ đô tới, chỉ một chiếc va li nhỏ là chứa được hết.
Phương Thủy Y nhìn Trương Trần sửa soạn đồ đạc rồi đi ra ngoài, cô bỗng lên tiếng: “Trương Trần…”.
Chỉ một lát sau là Trương Trần đã xuống taxi. Nhìn Trương Trần kéo va li đi tới, trên mặt Triệu Chí Hào tỏ vẻ quái lạ: “Cậu Trương, cậu… Chắc không phải cậu bị đuổi ra ngoài đấy chứ?”