“Lắm lời!”, Trương Trần trợn mắt lườm Triệu Chí Hào, ông ta cười gượng rồi vội vàng dẫn đường. Bọn họ vào một căn phòng xa hoa trong khách sạn, bên ngoài là phòng khách, bên trong là hai phòng ngủ, trên bốn bức tường treo các loại rượu vang có giá trị không nhỏ.
Trương Trần tùy ý mở một chai ra, nói với vẻ ấm ức: “Không ra ngoài thì có được uống loại rượu ngon thế này không?”
“Hơ, đúng!”, Triệu Chí Hào hùa theo, sau đó xoa tay cười nói: “Tôi có chuyện này, thị trường bên tỉnh An Hoa đã bị mười mấy gia tộc như nhà họ Hàn phong tỏa rồi, đại lý ủy quyền mà tôi đang định hợp tác cũng đi tong, áp lực của chúng ta rất lớn…”.
“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có vòng vo tam quốc…”.
“À”, Triệu Chí Hào cười ngượng nói: “Lần trước cậu nói còn mấy phương thuốc, mấy hôm trước tôi mở một cuộc họp báo, đã lấy tin này ra khoác lác rồi, nếu tranh thủ thời gian nghiên cứu và sản xuất ra, tỉnh An Hoa lớn như thế, chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không ngăn cấm được”.
Lúc này Trương Trần mới vỗ trán một cái, đúng là anh quên mất tiêu chuyện này, thế là lập tức lấy giấy ra viết phương thuốc. Triệu Chí Hào thì cất vào túi trong như nhặt được báu vật, sau đó gọi điện thoại, sắp xếp hàng trăm người tới đón mình.
Không phải Triệu Chí Hào phô trương, mà ông ta thừa hiểu mấy trăm chữ trên tờ giấy này quan trọng đến mức nào, nói là báu vật vô giá cũng không quá.
Sau khi lấy được đồ xịn, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Trương Trần, ông ta hỏi thẳng cũng không hay, bèn sắp xếp năm em tới cho Trương Trần bớt cô đơn.
Trương Trần làm gì có tâm trí đâu mà vờn hoa bắt bướm, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của Phương Thủy Y, vợ mình còn chưa được chạm vào, sao anh lại ngó tới người ngoài cho được?
“Trong khoảng thời gian vừa rồi mình có làm gì sai đâu, cũng đâu có chọc tức cô ấy, sao nói ly hôn là ly hôn luôn vậy?”
“Chẳng lẽ hôm nay để cô ấy phải chịu ấm ức? Nhưng mình đã trả hết lại rồi, chẳng lẽ còn phải giết chết người ta hay sao?”
Trương Trần ôm chăn bông, nghĩ mãi mà không thể hiểu được, cuối cùng chỉ có thể dúi đầu vào trong chăn, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Đêm nay Trương Trần tỉnh giấc ba lần rồi chẳng ngủ được nữa. Anh rất ít khi hút thuốc, vậy mà hôm nay lại ngồi trên ban công hút nguyên cả hộp.
Anh lại mơ tới nhà họ Trương, lại mơ về quá khứ, những ký ức ấy cứ như mộng mị, luôn tìm tới anh những lúc anh chất chứa tâm trạng.
Bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Trương Trần dập tắt điếu thuốc cuối cùng. Nhìn bầu trời màu xám khói, anh nắm chặt đôi bàn tay, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng.
Đợi đến khi Trương Trần tới phòng khám thì Chu Viên Viên đang chờ ở đó với vẻ mặt lo âu. Nhìn thấy Trương Trần tới, cô ta lập tức bước tới kéo tay anh đi vào bên trong.