“Cậu đến làm gì? Có phải Thủy Y vì cậu nên mới uống thuốc ngủ không? Tên sao chổi này sao không đi chết đi, hôm nay tôi đến thì cậu không ở nhà. Nếu tôi không đến thì Thủy Y chắc chết rồi đấy”, vừa gặp mà Trương Quốc Hồng đã mắng té tát vào mặt Trương Trần.
Trương Trần trầm ngâm một lát mới nói: “Con thật sự không biết, chúng con định ly hôn, hiện giờ con đã dọn ra ngoài ở rồi”.
“Ly hôn?”, Trương Quốc Hồng nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Phải rồi, hai đứa nên ly hôn sớm đi, tôi cũng đỡ khổ tâm hơn, thế hiện giờ hai đứa đã giải quyết xong chưa?”
“Bà nói cái gì vậy?”, Phương Thiên Bàng kéo tay Trương Quốc Hồng một cái. Mặc dù ông ta cũng hy vọng Trương Trần rời xa con gái mình nhưng hiện giờ con gái đang cấp cứu ở bên trong, vậy mà họ nói chuyện này ở bên ngoài có thích hợp không?
“Tôi nói không đúng sao, ly hôn sớm thì rảnh việc mà”, Trương Quốc Hồng liếc mắt nhìn, Trương Trần lắc đầu nói: “Hiện giờ vẫn chưa làm xong thủ tục ạ, nay không phải là ngày làm việc của cục dân chính”.
“Vậy ngày mai hai đứa đi tiếp đi”, Trương Quốc Hồng vội nói.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, y tá tháo khẩu trang, cười nói: “Đã không còn nguy hiểm nữa, để bệnh nhân nghỉ ngơi thêm, đừng để tinh thần kích động quá là được”.
“Cảm ơn cô”, mấy người nhà Trương Quốc Hồng vội nói cảm ơn rồi chuyển Phương Thủy Y đến phòng bệnh.
Lúc này cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt thì tái nhợt tiều tụy khiến người ta thấy mà xót xa.
Vuốt ve lên khuôn mặt Phương Thủy Y một cái, Trương Trần nghĩ đến chỗ Chu Viên Viên, anh từng nghe nói nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, không phải là nhà dễ đối phó. Cộng thêm việc Chu Nhân Kiệt là người độc ác nên anh lo lắng một mình Chu Viên Viên ở đó sẽ xảy ra chuyện.
Trương Trần vội nói: “Bố mẹ ơi, chỗ con còn có một số chuyện gấp, Thủy Y không còn nguy hiểm nữa thì con đi trước ạ”.
Phương Thiên Bàng gật đầu, còn Trương Quốc Hồng định trách mắng thêm nhưng cuối cùng vẫn để Trương Trần đi. Dù sao thì con gái bà ta cũng sắp ly hôn với con rể vô dụng này rồi nên bà ta còn mong Trương Trần có người khác ở bên ngoài ý chứ.
Lúc Trương Trần quay về phòng khám thì bên trong đã không còn ai, cửa cũng không đóng.
“Ông đang uy hiếp tôi sao, vậy chuyện này tôi phải nhúng tay vào rồi”, Trương Trần cười lạnh hỏi.