“Vậy thì cậu cứ thử đi”, Chu Nhân Kiệt cũng với thái độ xem thường, nếu như không phải đã bắt tay với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thì ông ta vẫn sẽ khách khí với Trương Trần chút. Dù sao thì Trương Trần rất có năng lực trong bệnh viện thành phố, danh tiếng cũng không nhỏ, nhưng hiện giờ Trương Trần vẫn chưa đủ sức.
Trương Trần ngồi xổm ở cửa phòng khám và chau mày suy nghĩ. Một lát sau, anh nhấc máy gọi đến số mà chưa từng gọi.
“Biết tôi là ai không?”, Trương Trần hỏi.
“Vậy được, lấy danh nghĩa của tôi kiểm tra tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của Chu Nhân Kiệt. Tôi tin rằng đối với Hiệp hội y học thì chuyện này không vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề gì thì nghiêm cấm hoạt động luôn, nếu có người truy cứu trách nhiệm thì cứ đẩy cho tôi”, Trương Trần nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nếu mọi người cho anh danh xưng hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng thì đây cũng là lúc dùng đến nó rồi, đặc biệt là trên địa bàn Giang Lăng.
Trong tập đoàn Triệu Thị, Trương Trần đến rồi trực tiếp bước vào trong.
Nhân viên lễ tân dẫn Trương Trần đi đến văn phòng của Triệu Chí Hào.
“Cậu Trương! Có chuyện gì thì cậu gọi điện là được, hà tất phải đích thân đến đây”, Triệu Chí Hào vội đứng lên rót trà cho Trương Trần.
“Dẫn theo người của ông sau đó gọi cả nhà họ Tôn đến bao vây nhà Chu Nhân Kiệt cho tôi”, Trương Trần trực tiếp nói.
Sắc mặt Triệu Chí Hào biến đổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu Trương, Chu Nhân Kiệt được coi là người có danh tiếng ở Giang Lăng đó, ông ta không như nhà họ Hàn ở tỉnh An Hoa đâu. Nhà họ Hàn có bản lĩnh đến mấy nhưng không dám quá hống hách ở đây nhưng Chu Nhân Kiệt thì…”.
Trương Trần làm sao mà không biết, sở dĩ anh đến chính là đoán được Triệu Chí Hào sẽ có lo lắng này.
“Tôi có hai chuyện muốn nói với ông”, Trương Trần thản nhiên nhìn Triệu Chí Hào nói khiến ông ta cảm thấy lạnh trong lòng.
“Thứ nhất, hiện giờ là lúc ông đưa ra lựa chọn. Nếu đi theo tôi thì quan trọng nhất là làm theo tôi nói, tôi không muốn nghe thấy mấy lý do vớ vẩn. Cái này ông có thể cân nhắc, nhân tiện nói với nhà họ Tôn xem họ có thái độ thế nào?”
“Ông nghĩ kỹ chưa?”, Trương Trần thản nhiên nói.