“Cô chủ! Tôi không dám đâu, cô nghe lời đi, ở đây một lúc thôi”, người giúp việc tên Hồng Hồng nói với vẻ thương xót. Tình cảm giữa cô ta và Chu Viên Viên cũng tốt nhưng cô ta vẫn sợ uy nghiêm của Chu Nhân Kiệt hơn cả.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hồng Hồng vội lên trước nhìn thử, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô chủ, cậu chủ Nhiễm đến rồi”.
“Bảo hắn cút đi”, Chu Viên Viên quát lớn.
Trong lúc Hồng Hồng đang khó xử thì cửa phòng bị đạp một cái, Nhiễm Minh Nhật bước vào, nhìn Hồng Hồng nói: “Cô lui ra trước đi”.
“Anh đến đây làm gì, tránh xa tôi ra”, trong mắt Chu Viên Viên tràn đầy sự ghê tởm và chán ghét.
Nhiễm Minh Nhật cười lạnh rồi lên trước, nói: “Chu Viên Viên, cô có biết được quy tắc của nhà họ Nhiễm không?”
“Chồng chính là trời, chồng nói cái gì thì chính là cái đó. Nhưng cô không những không nghe lời mà còn dám hết lần này đến lần khác mắng tôi, có phải tôi dễ với cô quá rồi đúng không?”
Chu Viên Viên cười lạnh hai tiếng, nói: “Vậy thì anh đi tìm người nào nghe lời hơn đi”.
“Ồ, không không”, Nhiễm Minh Nhật lắc đầu, hai mắt lóe ra vẻ dâm đãng, nói: “Tôi lại cứ thích biến con ngựa khó thuần thành con thỏ trắng cơ”.
Lời nói vừa dứt, Nhiễm Minh Nhật giơ tay tát một cái, lực tát mạnh khiến Chu Viên Viên ngã nhào trên đất.
Chu Viên Viên chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, dường như bị lửa đốt vậy. Cô ta phẫn nộ nhìn Nhiễm Minh Nhật, lớn tiếng quát: “Đây là nhà họ Chu, anh dám đánh tôi, ông tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
“Ha ha, đúng là ngây thơ thật”, Nhiễm Minh Nhật cười khỉnh, nhìn Chu Viên Viên với vẻ đùa giỡn: “Cô có biết ý nghĩa thật sự của danh xưng nhà họ Nhiễm Nam Sơn là gì không?”
“Cô có biết được sức ảnh hưởng của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn không? Có biết là đến Chu Nhân Kiệt cũng phải bám đuôi nhà họ Nhiễm không? Ông ta sẽ không tha cho tôi ư? Nói thật với cô nhé, chỉ cần tôi không làm cô chết thì nhà họ Chu các cô sẽ không có ý kiến gì đâu, cô hiểu không?”
“Nếu như tôi chết rồi thì sao?”, ánh mắt Chu Viên Viên lóe lên vẻ tuyệt vọng.
Chu Viên Viên không biết rằng, cô càng nói thế thì càng khiêu khích thú tính trong con người hắn, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.