“Để chủ nhân dạy cho cô những việc nên làm của một đồ đê tiện nhé”, Nhiễm Minh Nhật cười ha ha rồi lên trước nắm chặt lấy Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên chỉ là cô gái yếu đuối, kể cả ra sức giãy dụa thì đâu thoát được hắn. Rất nhanh, Chu Viên Viên đã bị trói chặt.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không động vào cô đâu, tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi lột trần cô”, Nhiễm Minh Nhật bật cười rồi đập vỡ cốc thủy tinh, sau đó cầm một mảnh lên, rạch một đường trên cánh tay của Chu Viên Viên.
Lúc này, máu tươi nhuộm đỏ ga giường, Chu Viên Viên kêu thê thảm nhưng sau đó miệng cô bị nhét một chiếc khăn.
“Nếu như nghĩ kỹ sẽ gọi tôi là chủ nhân thì cô gật đầu một cái, tôi sẽ tha cho cô”, Nhiễm Minh Nhật nói xong thì không nói tiếp mà nhìn Chu Viên Viên như kiểu đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Chu Viên Viên hiện giờ bị trói nên càng lộ ra thân hình nóng bỏng hoàn hảo của cô ta.
Nhưng sau đó, Nhiễm Minh Nhật cầm mảnh thủy tinh vỡ đâm vào da của Chu Viên Viên. Hắn cảm nhận được thân người Chu Viên Viên run rẩy, biểu cảm đau khổ đó lại càng khiến hắn thấy sảng khoái.
“Vẫn không đồng ý đúng không? Vậy thì tôi đổi sang cánh tay khác vậy”, Nhiễm Minh Nhật cười hì hì rồi tiếp tục rạch lên da của Chu Viên Viên.
...
Trong phòng khách của nhà họ Chu, Chu Nhân Kiệt ngồi ở vị trí đầu, quản gia đứng bên cạnh thở dài một tiếng, nói: “Ông chủ! Có câu này không biết tôi có nên nói không?”
“Nói đi”, Chu Nhân Kiệt khoát tay nói.
“Trong phòng cô chủ truyền ra tiếng kêu thảm. Còn theo như chúng tôi điều tra về Nhiễm Minh Nhật thì lúc nhỏ hắn bị một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ‘hại đời’ nên tâm lý hắn trở nên biến thái hơn, nhưng không ai dám nhắc đến chuyện này. Hiện giờ hắn đến phòng của cô chủ, với tính cách của cô chủ, tôi e rằng sẽ xảy ra chuyện…”.
Chu Nhân Kiệt thở dài một tiếng, một hồi lâu mới nói: “Hy vọng con bé đó nghĩ thông suốt, chứ cuộc hôn nhân này nó phải theo”.
“Như này đi! Anh đi gọi cậu chủ Nhiễm về đây, sau đó chuẩn bị của hồi môn cho Viên Viên để hôm nay con bé đi luôn, đau nhất thời còn hơn…”.
Chu Nhân Kiệt và Nhiễm Minh Nhật đợi ở trong phòng khách một hồi lâu mà không thấy Chu Viên Viên ra, lúc này Nhiễm Minh Nhật nói với vẻ không vui: “Ông Chu! Chuyện gì thế này? Nếu như Chu Viên Viên thật sự không muốn hoặc ông không nỡ thì thôi đi, nhà họ Nhiễm chúng tôi cũng không ép”.