“Ông gấp làm gì!”, Trương Trần xoa mặt nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm cách xử lý tận gốc, ông cứ lo liệu ổn thỏa chuyện của ông đi!”
Sau khi tắt máy, Trương Trần vệ sinh cá nhân rồi lái xe ra ngoài. Cũng phải nói rằng sau khi chuyển ra khỏi biệt thự của Phương Thủy Y, chất lượng cuộc sống của anh tăng lên không chỉ một cấp bậc, xe mà anh lái ít nhất là bảy trăm ngàn, anh đã nhấn mạnh là phải khiêm tốn thôi nên Triệu Chí Hào mới sắp xếp như thế.
…
Ở Hoa Hạ, gần như mỗi một tỉnh đều có một trại an dưỡng. Khác với các nơi tư nhân, những người trong này đều là người đã cống hiến cho đất nước, tất cả mọi thứ trong đó đều do nhà nước tài trợ.
Ở khu vực Hoài Bắc của tỉnh Giang Lăng cũng có một trại an dưỡng, nhưng người bình thường không thể tới gần được, mà lúc này đang có một chiếc Mercedes chậm rãi tới gần.
Chỉ một lát sau, chiếc Mercedes ấy dừng lại. Một người đàn ông tuấn tú bước ra. Anh ta mặc vest đen, làn da trắng nõn, bước về phía trước dưới những tia nắng ban mai.
Trương Trần quan sát mọi thứ, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này. Anh không muốn làm phiền nhà họ Mạc nữa, dù sao anh cũng không thích mang ơn người ta, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thì đã lôi thế lực bên cảnh sát ra, cứ kéo dài như thế không có lợi với bọn họ.
Trương Trần hết cách, chỉ có thể nhắm vào nơi này. Với trại an dưỡng kiểu này, cho dù là một ông lão quét rác thì cũng không thể coi thường được, huống chi là người ở bên trong, chỉ cần bọn họ lên tiếng thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản.
Trương Trần bước tiếp về phía trước. Lúc tới gần cổng, hai người đàn ông ăn mặc bình thường bỗng tiến ra, nhìn Trương Trần bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
“Nếu là nhân viên công tác ở đây thì xin hãy xuất trình thẻ nhân viên, người không phận sự miễn vào!”
“Hai anh này, tôi được bệnh viện thành phố cử tới xem kho thuốc bên này. Bởi vì thời tiết nên có một đợt thuốc không vận chuyển vào được, vậy nên giám đốc bệnh viện cử tôi tới xem hai bên có thể gộp lại được không, dù sao cũng là vì cứu người!”
Trương Trần mỉm cười rồi lấy một tấm thẻ công tác ra lắc lắc trước mặt bọn họ.
Hai người kia đang cảm thấy khó xử thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Để cậu ta vào đi!”
“Bác sĩ Diêm”, hai người đàn ông gật đầu rồi cho Trương Trần vào.
Diện tích bên trong rất rộng, chắc phải đến hàng ngàn mẫu, tổng thể chia làm bốn khu vực.
“Hơ, cô, cô em này, bụng tôi hơi khó chịu, cô xem…”.