“Để tôi dẫn cậu đi là được”, bác sĩ Diêm cười dịu dàng rồi đi trước dẫn đường, sau đó đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh.
Không phải cô ta bụng đói ăn quàng, mà bởi vì Trương Trần không còn ở nhà họ Phương nên anh không cần giả vờ nữa, khí chất tỏa ra từ tận xương cốt rất thu hút, hơn nữa Trương Trần còn có một khuôn mặt khá điển trai, còn là một bác sĩ thực thụ nữa.
Có thể nếu tách riêng từng điểm ra một thì chưa đủ để thu hút người khác, nhưng khi ba điều kiện này cộng lại, với một cô gái xung quanh toàn các ông các bác như vậy thì quả thực là đúng chuẩn chọn người yêu.
Có mấy chiếc ghế đá và bàn bằng đá được đặt trong sân ở phía Tây, nơi này không có người tập thể dục buổi sáng, có lẽ đây là một sân nhỏ riêng biệt, chỉ dành cho một ai đó.
Lúc này, ở cuối sân có một ông lão đi đến, đằng sau ông ấy là một người đàn ông mặc đồ bộ đội. Người phía sau còn nhỏ giọng khuyên: “Ông đi chậm thôi, đừng vội!”
“Câm miệng!”, ông lão hừ một tiếng, dáng người gầy gò của ông ấy khiến người ta phải nghi ngờ rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay ông ấy, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.
“Có phải cậu nghĩ tôi đã già, không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi đúng không?”, ông lão thản nhiên nói, dường như để chứng minh, ông ấy nhanh chóng bước đến cạnh máy nâng tạ.
Người đàn ông đằng sau ông ấy không đành lòng, thì thào nói: “Ông Trần, ông đừng lo lắng, rồi sẽ có cách thôi. Bây giờ ông cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt”.
Ông Trần tên là Trần Bắc Vọng. Có lẽ thế hệ trẻ bây giờ chưa từng nghe đến cái tên này nhưng vào hai mươi năm trước, ba chữ Trần Bắc Vọng này đại diện cho tinh thần của quân nhân và kỳ tích. Có ông ấy, những người đó cũng có lòng tin chiến thắng trong các trận chiến đầy gian nan.
Thậm chí các chiến lược tuyệt vời và kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ của ông ấy còn được địch gọi là Quân Thần.
Nhưng vào lúc ông ấy bước lên đỉnh cao của cuộc đời, mọi thứ đều bị hủy hoại.
Trần Bắc Vọng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, đè lên cái máy kéo tay xuống nhưng nó không động đậy. Người đàn ông phía sau vội tiến đến nói: “Ông Trần, ông ăn cơm trước đi”.
Người đàn ông vẫy tay với đằng xa, lập tức có một y tá bưng bữa sáng đi đến rồi đặt lên trên bàn.
“Người chữa bệnh”, người đến đáp.