Cả đám người trút lửa giận lên Tiền Sinh Bình, họ đều cảm thấy ông ấy không biết nhìn tình hình chung trong thời điểm quan trọng.
Ánh mắt Trương Trần lia qua mấy người xung quanh, những người bao vây anh không chỉ có mười người. Dù dùng vũ lực, dù khả năng dùng kim châm của Trương Trần có tuyệt diệu tới đâu thì sợ là cũng chịu thiệt.
“Nếu muốn đại diện Long Quốc, muốn đi qua thì phải giẫm lên người tôi đã!”, một tên mập mạp hai trăm cân bước ra từ trong đám người.
Những người khác đều có vẻ mặt kính nể, họ gật đầu ủng hộ người kia.
“Tôi không đi, các người đi không? Cả đám chỉ biết làm con rùa hèn rụt đầu trong mai, đứng trước danh dự, Tiền Sinh Bình còn cảm thấy bản thân không thể thắng nổi, dám mạo hiểm đi tới, các người dám không? Nếu các người dám, tôi sẽ rời đi!”
Trương Trần trầm mặt nhìn mấy người này, nói tiếp: “Nếu không có gan thì tránh ra cho tôi. Các người không cho tôi đại diện Long Quốc, tôi cũng không muốn đại diện vì bản thân không có sức nặng tới mức đó. Nhưng trong tình huống hiện tại, thân là một người dân của Long Quốc, ngay cả dụng khí để lên đài thi đấu cũng không có mà lại đứng đánh nhau trong này, đây là phương thức của các người sao?”
“Tôi không biết cách khuyên nhủ, nhưng bây giờ, các người cút đi!”, Trương Trần hét lớn, không đếm xỉa tới mấy người trước mặt, bước từng bước đầy kiên định tiến về phía trước.
“Cậu… cậu đứng lại!”, người đứng trước mặt anh lắp bắp nói.
Sau đó, Trương Trần chưa từng dừng bước, anh vẫn thản nhiên đi tới trước.
“Thôi quên đi, để cậu ta đi đi!”
Bộ trưởng Vương khôi phục lại bình thường, thở dài nói, ông ấy không đồng ý với cách nói Trương Trần là kẻ bất tài bởi vì trong ngày đó, ở bệnh viện, khi Trương Trần ra tay cứu người, chính ông ấy tận mắt nhìn thấy.
Nhưng dù sao Trương Trần cũng quá trẻ, lại không có chứng nhận hành y. Trong tình huống biết chắc mình sẽ thua, để Trương Trần lên đó cũng quá khó coi.
Mà hôm nay, Trương Trần lại ngang ngược đến thế, Tiền Sinh Bình cũng tỏ thái độ, ông ấy cũng không còn cách nào tốt hơn. Giống như Trương Trần đã nói, Trương Trần không đi, Tiền Sinh Bình không thay, trong đám người chỉ biết mạnh miệng này, có ai dám đi lên, không khỏi nói tới chuyện thắng thua, chỉ xét chuyện dám lên mà thôi.
Đừng nói là những người này đứng ngoài chỉ biết sơ sơ, dù là một vài nhân tài trong đại sảnh, gồm người do thủ đô phái tới, không ai dũng cảm như vậy.
Khí thế của bức tường người kia vốn đã giảm khi bị Trương Trần mắng, giờ nghe bộ trưởng Vương nói thế thì một đám vội thuận theo lời ông ấy, nhường đường cho Trương Trần.
Trương Trần cứ như không nhìn thấy những người này, mắt anh nhìn cổng hình vòm phía trước, sau đó bước qua.
“Tiền Sinh Bình, chúng ta cũng vào thôi, sợ là lần này Hoài Bắc phải rơi vào làn sóng của dư luận rồi, mà vị trí của tôi chắc cũng sắp không còn!”, bộ trưởng Vương cảm thán.
Đối với Trương Trần, bộ trưởng Vương rất tán thưởng, thế nhưng… đáng tiếc!
Trừ Trương Trần và hai người bộ trưởng Vương, phía sau có thêm mấy chục người theo vào. Còn đám người còn lại thì hoặc là thân phận không đủ, không thì là không đủ tư cách nên chỉ có thể ở ngoài chờ kết quả.