"Tôi còn chưa tính với cậu chuyện giết con trai đâu, mà bây giờ cậu lại tới nhà họ Hà giương oai, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ là nhà họ Hà không dám động tới cậu sao?”
Hà Thư Hoa giận không kìm được, nói.
Lý Trạch Vũ khinh thường cười một tiếng, khinh miệt nói: "Đúng thế, tôi coi nhà họ Hà của ông như quả hồng mềm đấy, có thể được bản thiếu nhào nặn, ông có thể làm gì được tôi?"
Lời này suýt thì khiến cha con Hà Thư Hoa tức chết.
"Lý thiếu gia, tôi muốn biết nhà họ Hà chúng tôi có từng đắc tội cậu không?"
Hà Thư Hoa cố nén tức giận hỏi.
"Ông dám nói là không có?"
Lý Trạch Vũ bỗng cao giọng, nói: "Tôi đây chưa từng ỷ thế hiếp người, nhưng… Không gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức, nhà họ Hà các người lặp đi lặp lại, nhiều lần giãm lên trên đầu ông đây, nếu hôm nay không cho các người một bài học, thì người ta sẽ tưởng rằng ông đây là thứ hèn nhát
đấy. Khi nghe thấy lời này, Hà Thư Hoa mê mang không hiểu gì.
Rõ ràng là hẳn giết con trai mình trước, còn muốn “Bắt chẹt” ba mươi tỷ, hiện tại lại còn muốn trả đũa!
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng khó hiểu của đối phương, Lý Trạch Vũ muốn để bọn họ chết được rõ ràng.
“Thứ nhất, các người bắt nạt anh em của tôi!"
"Thứ hai…"
Lý Trạch Vũ chưa nói xong, Hà Vân Long đã vội nhảy ra phủ nhận, nói: "Người của Thập Tuyệt Môn coi trọng chữ tín nhất, bọn họ không thể khai chúng ta ra!"