Nghe được câu hỏi của Tô Tâm Hà, Phong Thiên Nhai cười khổ nói: “Mặc dù tôi cũng là Tiên Thiên, miễn cưỡng bước vào tầng sáu, nhưng ở trước mặt Dương Bách Xuyên thì vẫn còn kém xa, người ta có thể chém giết mười lăm người giống như tôi thì ông nói xem anh ta có lợi hại hơn tôi không?”
Còn nữa, Tô Tiểu Lục cậu nói thật cho tôi biết, vì sao lại có mâu thuẫn với Dương Bách Xuyên? Nếu như dám nói dối một câu, lão phu sẽ không nhiều lời với cậu đâu, nói.” Phong Thiên Nhai quát Tô Tiểu Lục.
Tô Tiểu Lục sợ tới run rẩy, vừa rồi hắn cũng nghe thấy Tô Tâm Hà và ông già này nói chuyện, hình như Dương Bách Xuyên là một nhân vật lợi hại.
“Tiểu Lục nói thật.” Tô Tâm Hà cũng không dám khinh thường, thật ra vừa rồi nghe Tô Tiểu Lục nói, ông cũng tin lời từ một phía của cậu ta, hiện tại xem ra là không nên.
Lúc này, dưới áp lực của Tô Tâm Hà và Phong Thiên Nhai, Tô Tiểu Lục không dám nói dối nữa, hắn ta kể từ đầu tới cuối mình gặp và xảy ra mâu thuẫn thế nào với Dương Bách Xuyên cho hai người nghe.
Phong Thiên Nhai trầm giọng nói: “Đúng là đáng chết, cậu lại dám giương súng với Dương Bách Xuyên, còn bắt anh ta quỳ xuống, Dương Bách Xuyên không giết cậu là đang nể mặt con bé Tô Cẩn, nếu không thì cậu có thể chết được trăm lần rồi.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Lục trắng bệch.
Tô Tâm Hà cũng thở dài một tiếng, ông phất tay nói: “Lui xuống nghỉ ngơi đi~” Nếu không phải nể tình Tô Tiểu Lục là do ông nhận nuôi, cộng thêm lòng trung thành của cậu ta với nhà họ Tô thì bây giờ ông chỉ muốn chặt cậu ta ra cho chó ăn.
Là một trong những ông trùm của ngành công nghiệp cờ bạc trên đảo Hồng Kông, Tô Tâm Hà không phải là hạng người dễ mềm lòng, ông ta chính là một người có dã tâm.
Nửa đời tán tu trôi nổi như phao không rễ, tôi hiểu rất rõ tông môn có thế lực ra sao, thế nên anh Tô, hiện tại nên tới chào hỏi Dương Bách Xuyên, đương nhiên đừng quên dẫn theo cô nhóc Tô Cẩn, đối với nhà họ Tô mà nói, có lẽ đây sẽ là một bước chuyển ngoặt lớn.