Ánh mắt Phong Thiên Nhai lóe lên một tia sáng.
Tô Tâm Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Anh Phong, anh đi cùng tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường, có anh ở bên cạnh tôi cũng an tâm, hơn nữa các người đều là võ cổ giả, cũng có nhiều chủ đề để nói chuyện.”
“Quyết định như vậy đi~” Phong Thiên Nhai gật đầu cười.
Ngay lập tức, Tô Tâm Hà gọi lớn: “Người đâu, mau đi gọi cô chủ tới đây.”
…
Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết, vì anh mà cả nhà họ Tô loạn cả lên, gây ra chấn động rất lớn.
Sau khi Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng về tới nhà, hai người đại chiến ba trăm hiệp trong phòng khách.
“Hừ ~”
Thở dốc một tiếng, Viên Kim Phượng xụi lơ trên sofa.
Dương Bách Xuyên cười gian trá, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm xong, anh đi tới nằm cạnh Viên Kim Phượng.
Lúc này, Viên Kim Phượng nói: “Cậu nghĩ, ba ngày sau mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?”
“Yên tâm đi, chị còn không tin em à, mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, còn nữa, hôm nay em sẽ nói cho chị biết thân phận thật sự của em…”
Dương Bách Xuyên ôm Viên Kim Phượng, kể cho cô về Tu Chân, Võ Giả còn cả Vân Môn, bây giờ anh chuẩn bị truyền dạy tu chân cho Viên Kim Phượng, về chuyện quản lý công ty, anh cũng biết rõ Viên Kim Phượng không hề am hiểu, cũng không có kế hoạch để lăn lộn ở một thị trường quốc tế như đảo Hồng Kông này.
Cũng chỉ có con đường tu chân mới khiến cô thay đổi, thay đổi ý nghĩ vẫn luôn tự cho mình là khắc tinh.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, Viên Kim Phượng nghe Dương Bách Xuyên nói xong, ánh mắt cô lấp lánh đầy vui mừng hỏi: “Chị…chị thật sự có thể tu chân sao?”
Khi thấy một trong hai người đó, Dương Bách Xuyên híp mắt nói thầm: “Võ cổ giả của nhà họ Tô là Tiên Thiên tầng sáu, không tệ, không tệ!”