“Chào các đạo hữu, tại hạ Trần Lương, tu vi Cự Linh cảnh, Trận Pháp Sư cấp 6, mong được gia nhập đội ngũ” Trần Lương dẫn Ngạo Thiên tới gần chào hỏi
Danh xưng Trận Pháp Sư cấp 6 có vẻ không được ấn tượng cho lắm khi mà 4 cặp mắt đều tập trung vào Ngạo Thiên sau lời giới thiệu của hắn.
“Tam Nhãn Lang của ngươi cấp mấy?” Một người hỏi
“Cấp 9”
“Tam Nhãn Lang của ngươi thì được, nhưng tu vi của ngươi quá thấp, sẽ rất vướng tay vướng chân bọn ta”
“Tại hạ tuy là Trận Pháp Sư nhưng chuyên tu thân pháp để chạy trốn, nên tốc độ không thấp, sẽ không vướng chân mọi người. Nếu cần bay ta có Tam Nhãn Lang, nếu cần chiến đấu ta sẽ lùi ra xa để Tam Nhãn Lang góp sức cùng mọi người. Có ta, các ngươi sẽ an toàn hơn rất nhiều”
“Vì sao lại an toàn hơn?”
“Tinh thần lực của ta là cấp 7, có thể tỏa ra hơn 10 dặm bạn kính, giúp cảm nhận sớm nguy hiểm. Trong cùng phạm vi nhỏ, tinh thần lực của ta nhạy cảm hơn các ngươi rất nhiều, sẽ giúp các ngươi tránh thoát các cạm bẫy trong kia. Chưa kể là nếu có nhiều trận pháp thì vai trò của ta còn quan trọng hơn võ giả các ngươi”
“Ngươi nói bản thân có tinh thần lực cấp 7, vậy hẳn là nắm rõ thông tin về bọn ta?”
Trần Lương chỉ vào từng người nói:
“Ngươi Hỏa thuộc tính, Hoàng cấp tu vi, tinh thần lực cấp 5.
Ngươi Kim thuộc tính, Hoàng cấp tu vi, tinh thần lực cấp 5.
Ngươi Quang thuộc tính, Hoàng cấp tu vi, tinh thần lực cấp 5.
Ngươi Hỏa thuộc tính, Hoàng cấp tu vi, tinh thần lực cấp 4”
4 người đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn trước đó đã kiểm tra về tu vi và thuộc tính của 3 người kia để đảm bảo hợp tác thuận lợi. Trần Lương nói không sai 1 lời, thậm chí còn nhiều thêm 1 thông tin về tinh thần lực.
“Ta đồng ý để đạo hữu này tham gia. Có thêm Trận Pháp Sư mang lại nhiều lợi ích cho tổ đội” Kẻ có Kim thuộc tính nói
“Ta cũng đồng ý, nhưng cần kiểm tra tu vi của hắn” Kẻ có Hỏa thuộc tính vừa nói, vừa lấy ra Thấu Thị Cầu đưa đến trước mặt Trần Lương, nói “Thấu Thị Cầu này chỉ kiểm tra tu vi, sẽ không để lộ các thông tin khác”
Trần Lương gật đầu truyền nguyên khí vào Thấu Thị Cầu, hiện lên 1 chữ “Cự”
“2 người bọn ta cũng không phản đối” Kẻ có Quang thuộc tính cất lời.
Bọn hắn lần lượt giới thiệu. 4 kẻ Hỏa, Kim, Quang, Hỏa thuộc tính lần lượt tên là Tần Thủy, Hoàng Nguyên, Giáp Lai, Tô Tẫn
“Để ta cung cấp cho các ngươi thông tin về những kẻ xung quanh đây. Hiện giờ có 102 người có mặt tại khu vực này, trong đó có 5 Huyền cấp võ giả, 38 Hoàng cấp, 40 Cự Linh cảnh, 12 Giáp Linh cảnh và 7 kẻ ta không nắm rõ được thông tin, chắc bọn hắn có tinh thần lực cấp 6 trở lên hoặc có bảo vật che giấu tu vi” Trần Lương nói, thực tế hắn nắm rõ thông tin của tất cả.
Trong 7 kẻ kia, có 4 người là Huyền cấp, 2 người là Hoàng cấp, 1 người là Cự Linh, trong đó 6 kẻ tinh thần lực cấp 6 và 1 kẻ có tinh thần lực cấp 7 chính là gã tóc đỏ.
“Về cơ bản, chiến lực tổ đội của chúng ta ở tầm trung, yếu hơn đám Huyền cấp võ giả, ngang hoặc hơn đám còn lại” Trần Lương chốt hạ.
“Các ngươi đã có kế hoạch gì khi vào trong Túi Không Gian chưa?” Trần Lương hỏi
“Bọn ta đã có kế hoạch, nhưng theo như thông tin ngươi vừa đưa ra thì cần có chút thay đổi. Chúng ta sẽ cùng bàn lại …” Tần Thủy nói.
3 ngày sau, Túi Không Gian chính thức mở ra.
1 kẻ không biết điều Cự Linh cảnh ở gần Túi Không Gian nhất phi như bay tới cửa vào. Còn cách cửa vào 2 trượng, cơ thể hắn liền bị phân ra làm hai, chết không nhắm mắt.
“Lũ tiểu bối giờ thật vô phép vô tắc, không còn biết tôn ti trật tự là gì” 1 lão giả tu vi Huyền cấp lẩm bẩm. Lão chính là kẻ đã chém 1 kiếm phân thây võ giả Cự Linh kia.
Nói xong lão thu kiếm lại bay về phía cửa vào, đồng thời là các võ giả Huyền cấp khác. Bọn hắn tự cho rằng bản thân là một trong những người mạnh nhất ở đây nên tất nhiên có tư cách tiến vào đầu tiên
Rút kinh nghiệm xác chết trước mặt, những người có tu vi thấp lúc này biết nhìn trước ngó sau. Ai tự tin vào thực lực bản thân liền có thể trước tiên tiến vào Túi Không Gian.
Sau khi Huyền cấp võ giả vào trong Túi Không Gian, tổ đội của Trần Lương cũng bắt đầu di chuyển. Bọn hắn đều vận chuyển nguyên khí quanh thân, sẵn sàng đối phó với các tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng không phải trước cửa vào mà là sau khi bước qua cửa không gian.
Trong không gian kia hoàn toàn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, giả dụ như không gian phong bạo, trận pháp công kích, yêu thú tập kích, thậm chí là những võ giả tiến vào trước đó đánh lén bất ngờ.
Nhóm người Trần Lương xuất hiện bên trong Túi Không Gian, không có tập kích hay nguy hiểm nào, những người vào trước đó cũng đã di chuyển một khoảng xa.
Địa điểm cửa vào là phía trên mặt biển. Trước mắt bọn hắn là một hòn đảo khổng lồ, xa vút tầm mắt không thấy điểm cuối. Phía sau bọn hắn là biển rộng bao la, có đường chân trời cắt ngang mặt nước.
“Đi thôi” Tần Thủy nói.
Nguyên tắc khi tiến vào Túi Không Gian là nên rời đi luôn, kẻo người vào sau tưởng ở lại tấn công hắn, sẽ bị công kích lại.
Không ai biết bản đồ trong Túi Không Gian này nên bọn hắn chọn một hướng ngẫu nhiên để đi. Trần Lương ngồi trên Ngạo Thiên, tỏa ra tinh thần lực 50 dặm đánh giá sơ bộ khu vực xung quanh, sau đó hắn duy trì ở mức 20 dặm để dò xét kỹ hơn.
Linh khí trong Túi Không Gian này không khác gì bên ngoài Cửu Giới, thêm vào độ rộng lớn của nơi đây, cho thấy chủ nhân của nó chắc chắn là một vị đại năng đã xây dựng hòn đảo này từ rất lâu.
Bay một canh giờ, bọn hắn vẫn chỉ thấy toàn cây cỏ, linh dược cấp thấp không đáng nhắc tới. Điều này rất bình thường, chính những cỏ cây, nước non cơ bản nhất lại là nhân tố chính tạo ra linh khí cho thiên địa
“Chỗ kia có một hang gió, xuống kiểm tra xem” Trần Lương nói.
Chỗ bọn hắn đáp xuống là 1 cửa hang khá rộng và cao. Gió từ trong hang thổi ra không hề nhẹ. Vừa đáp chân xuống, còn chưa kịp thở, 1 phong nhận đã xuất hiện chém tới bọn hắn.
Mục tiêu của phong nhận là Tô Tẫn, hắn nhếch mép coi thường, chỉ nhẹ nhàng vận khí đánh ra 1 quyền trực diện tới phong nhận.
Kết quả khiến hắn không khỏi có chút ngỡ ngàng. Phong nhận bị đánh tan, nhưng bản thân hắn bị đẩy lùi về sau tới 10 bước.
“Mọi người cẩn thận, lực lượng của phong nhận không tầm thường” Tô Tẫn cảnh báo
Trần Lương phóng tinh thần lực vào trong hang kiểm tra. Sau 1 hồi, hắn thông báo:
“Bên trong có phong nhận phá hủy tinh thần lực của ta nên không tiến được vào sâu. Nhưng Ngạo Thiên ngửi thấy thoang thoảng mùi của linh dược”
“Những linh dược có thể sống tại nơi nguy hiểm càng là loại có giá trị cao. Chúng ta tiến vào thử xem” Giáp Lai nói
“Được, các ngươi chuẩn bị chiến đấu. Phong nhận trong hang rất nhiều” Trần Lương ngồi trên Ngạo Thiên tiến vào trong. Hắn không lấy ra vũ khỉ, hoàn toàn là một bộ dáng ăn hại không có chiến lực
Mới được 13 bước, bọn hắn đã đón nhận đợt phong nhận đầu tiên. Số lượng có 9 cái, có thể nói là tương đối thưa thớt so với độ rộng của hang.
Hoàng Nguyên, Giáp Lai, Tô Tẫn nhẹ nhàng phá hủy phong nhận chém tới mình. Riêng Trần Lương cùng Tần Thủy lựa chọn né tránh, xuyên qua khe hở giữa các phong nhận.
“Các ngươi nên tiết kiệm sức lực, đường phía trước còn dài lắm” Tần Thủy nhắc nhở 3 tên đồng bọn. Hắn như có như không liếc nhìn Trần Lương cùng Ngạo Thiên, thầm đánh giá lại 2 đối tượng này.
Bọn hắn quyết định tiến lên với tốc độ nhanh nhất có thể.
Đợt phong nhận thứ hai diễn ra chỉ sau đó 2 hơi thở. Lúc này số lượng phong nhận đã lên tới mười mấy cái.
“Xếp thành 1 hàng tiến lên” Trần Lương vừa nói, vừa điều khiển Ngạo Thiên đứng đầu hàng. Những kẻ còn lại cũng nhanh chóng hiểu ý xếp sau hắn, đồng thời di chuyển cùng nhau.
Liên tiếp các đợt phong nhận chém tới. Số lượng phong nhận trong mỗi đợt cũng đã lên tới mấy chục cái, chi chít cạnh nhau, không còn kẽ hở để chui qua. Nhưng dù phong nhận có nhiều như nào thì nhóm người Trần Lương cũng chỉ cần phá hủy 1, 2 phong nhận trong mỗi đợt, những người xếp phía sau sẽ theo lỗ hổng đó lách qua.
Phong nhận càng sắc bén, càng cho thấy được mức độ cứng rắn của vách hang. Những phong nhận chém vào vách hang không gây tổi hại cho vách hang, ngược lại, còn bị vách hang bào mòn đến biến mất.
Sau 100 hơi thở, Ngạo Thiên đi tới cuối hàng để Tần Thủy tiến lên đẫn đầu.
Bọn hắn duy trì phương thức tiến lên như vậy cho tới khi Tô Tẫn tiến lên đầu hàng được 36 hơi thở thì nhìn thấy nguyên nhân xuất hiện nhiều phong nhận như vậy.
Trước mắt bọn hắn, là 3 cây Lam Phong Cư Nhận to bằng Ngạo Thiên, đang hút lấy gió từ 9 thông đạo phía sau bọn chúng rồi tạo ra phong nhận trên những chiếc lá. Về bản chất, gió chính là thức ăn của Lam Phong Cư Nhận, còn phong nhận là chất thải của chúng.
3 cây có tổng cộng 44 lá, cứ mỗi 2 hơi thở lại tạo ra 1 đợt phong nhận phi ra ngoài.
“Ha ha, là Lam Phong Cư Nhận, giàu to rồi” Tô Tẫn đột ngột tăng tốc, rời khỏi đội hình.
Lá và hoa của Lam Phong Cư Nhận là vật đại bổ cho tu sĩ phong thuộc tính, có tác dụng rất lớn giúp Huyền cấp võ giả khai mở huyệt đạo.
Theo thỏa thuận từ trước, khi thấy bảo vật, bọn hắn sẽ dựa vào năng lực bản thân để thu lấy, tránh xung đột lẫn nhau. Kẻ nào thua thiệt chỉ có thể trách bản thân kém bản lĩnh.
Vì vậy Tô Tẫn xông lên không phải là điều gì sai trái. Những kẻ còn lại cũng nhanh chóng tăng tốc tiến về Lam Phong Cư Nhận.
“Dừng lại” Trần Lương hét lên
Tất nhiên là Tô Tẫn không có nghe lọt tai lời nói này. Hắn chỉ có nhanh lên chứ không chậm đi, muốn vòng ra sau Lam Phong Cư Nhận, thu lấy lá và hoa của 1 cây bán đi có thể thu về được chục vạn tinh thạch cấp 1. Hắn không dám đánh quyền sợ làm hỏng lá và hoa.
3 kẻ còn lại khựng lại đôi chút nhưng rồi lại tiếp tục đi lên. 4 người bọn hắn đều là cho rằng Trần Lương yếu kém nên bất lực phải dùng tới mồm miệng.
Còn cách Lam Phong Cư Nhận 4 trượng, xung quanh Tô Tẫn, bao gồm trần hang, dưới mặt đất và các cột đá, đột ngột hiện ra vô số cột đá nhọn cắm về phía người hắn.
Tô Tẫn phản ứng không chậm, vận khí đấm về phía trước mở đường.
Đáng tiếc cột đá quá cứng, chỉ có vài ba cột bị gãy đầu, còn lại đều xiên qua người hắn, đóng đinh hắn trên không trung.
3 kẻ còn lại thấy một màn như vậy đều sợ mất hồn, vội vàng dùng hết sức lực bú sữa mẹ để bay trở ra sau.
Tô Tẫn chưa chết, hắn quay đầu ra sau, miệng đầy máu kêu cứu.
“Ta đã cảnh báo rồi không nghe” Trần Lương thở dài ngao ngán.
“Ngươi là Trận Pháp Sư, mau hủy trận pháp cứu hắn” Giáp Lai nói
“Muốn hủy trận pháp, chỉ có 1 cách duy nhất là đánh phá trận pháp dưới lớp đất đá này. Nhưng ta thấy không khả thi đâu” Trần Lương lắc đầu nói
3 kẻ kia một bộ dáng nghiêm trọng nhìn Tô Tẫn nhưng không có ai xông lên cứu hắn. Dù có chuẩn bị trước nhưng không ai dám chắc bản thân có thể phá hủy những cột đá cứng rắn này. Và quan trọng hơn cả là bọn hắn quan hệ lẫn nhau chỉ là bèo nước tương phùng, hợp tác để kiếm bảo vật chứ không phải thân thiết gì cho cam.
“Rút khỏi hang” Tần Thủy đề xuất
2 người kia trong tích tắc suy nghĩ, liền đồng ý. Bọn hắn không nghĩ ra phương pháp nào vượt qua cọc nhọn. Còn nguyên khí thì vẫn đang ngày một giảm do phải chống đỡ trước các đợt phong nhận không vì Tô Tẫn chết mà dừng lại.
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 97: ta đã cảnh báo rồi không nghe
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 97: Ta Đã Cảnh Báo Rồi Không Nghe
Danh Sách Chương: