Đám người Tần Thủy vừa bước định phi hành trở về thì Trần Lương, nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào trận pháp, gọi giật lại.
“Khoan đã! Ta có cách thu lấy Lam Phong Cư Nhận” Trần Lương nói
“Ngươi có cách gì?” Tần Thủy hỏi
“Ta không phá được trận pháp, nhưng có thể tạm thời vô hiệu hóa nó một thời gian. Các ngươi bảo vệ ta 200 hơi thở là đủ”
3 người nhìn nhau. Hoàng Nguyên nói:
“Nếu ở lại bằng đấy thời gian mà hắn không phá trận được, chúng ta sẽ không còn nguyên khí mà rút lui khỏi đây”
Không để bọn hắn mất thời gian tranh luận, Trần Lương xen vào “Ta lấy tính mạng ra đặt cược cùng các ngươi. Không còn thời gian để các ngươi bàn lùi đâu”
“Được, ta theo” Giáp Lai nhanh chóng gật đầu
Hoàng Nguyên cùng Tần Thủy nhìn nhau gật đầu
Trần Lương mỉm cười, ung dung từ trên lưng Ngạo Thiên nhảy xuống, đi tới sát rìa trận pháp, ngồi xuống đặt tay lên mặt đất. Bên cạnh hắn, Ngạo Thiên sẽ chịu trách nhiệm cản phá phong nhận trong 50 hơi thở đầu tiên.
Trận pháp công kích và trận pháp phòng thủ không thể phá hủy hoàn toàn nhờ tinh thần lực. Đám người Tần Thủy muốn phá hủy trận pháp trước mặt cần có khả năng đánh phá xuyên qua lớp đất vô cùng cứng rắn kia. Điều này bọn hắn làm được.
Nhưng bọn hắn đang ở trong tình thế không mấy khả quan khi mà nguyên khí suy giảm rất nhiều qua quãng đường trước đó. Hiện giờ vừa phải đối phó phong nhận, vừa phải phá đá đào đường để hủy trận pháp thì dù bọn hắn có dồn toàn bộ lực lượng cũng chỉ có khả năng phá được 5 trượng đường đi. Mà theo ước tính của bọn hắn, muốn tới được Lam Phong Cư Nhận cần quãng đường 9, 10 trượng.
Trần Lương không phá trận, mà là vô hiệu hóa khả năng cảm ứng của trận pháp, khiến thổ trận pháp này không cảm nhận được có sinh vật sống bay qua.
50 hơi thở đầu tiên qua đi, Tần Thủy tiến lên nhận trách nhiệm. Phía sau hắn Hoàng Nguyên lo lắng nhìn Trần Lương vẫn đang ngồi đặt tay xuống đất, không có nửa điểm động tĩnh.
Cuối cùng đến Giáp Lai. Vừa bước lên, hắn nói “Ta có thể gắng gượng đến 50 hơi thở, nhưng sau đó ngươi không xong thì chúng ta chết chắc. Nguyên khí của mọi người đều còn chưa đầy một phần”
Trần Lương không trả lời. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: “Chỉ có các ngươi chết, ta dư sức rời khỏi đây”
Quả thực, từ khi bước vào hang đến giờ, Trần Lương chưa mất một lượng nguyên khí nào, hoàn toàn được ngồi nghỉ ngơi trên lưng Ngạo Thiên. Lúc này nếu Ngạo Thiên đưa hắn rời đi, còn hắn đánh đoạn hậu thì vẫn có khả năng rời khỏi hang bình yên vô sự.
Giáp Lai mới chỉ đánh đến 44 hơi thở, Trần Lương đã đứng lên nói:
“Xong rồi. Các ngươi đã có thể bay lên, nhưng nhớ tránh chạm vào đất đá”
Nhìn phía trước không có gì khác biệt, xác Tô Tẫn vẫn nằm đó như 1 lời cảnh báo tử vong cho bất kỳ kẻ nào dám tiến lên. Tần Thủy nói:
“Ngươi đã tự tin về bản thân, vậy chính ngươi lên thử trước”
Trần Lương mỉm cười, nhảy lên lưng Ngạo Thiên, bước vào trận pháp bình yên vô sự. Mục tiêu đến của Ngạo Thiên không phải Lam Phong Cư Nhận mà là bên cạnh xác Tô Tẫn, ung dung rút ra Nhẫn không gian trong tay xác chết.
“Dừng tay lại” Giáp Lai quát lên.
Không có nửa điểm dừng lại, Trần Lương cất Nhẫn không gian vào trong người.
“Đạo hữu, ta cần mang Nhẫn không gian của Tô Tẫn về cho người nhà của hắn làm kỷ vật, ngươi không nên chiếm làm của riêng a” Giáp Lai nói
“Đừng có mèo khóc chuột. Lúc Tô Tẫn chết sao ta không thấy ngươi lao lên cứu hắn, giờ lại muốn đại phát từ bi sao. Kể cả ngươi có thật sự làm vậy, ta cũng không quan tâm. Muốn lấy Nhẫn không gian, đem tinh thạch ra mua liền có thể” Nói xong, Trần Lương điều khiển Ngạo Thiên hướng tới Lam Phong Cư Nhận.
Nhận ra vấn đề, 3 người Tần Thủy không ai bảo ai, cùng nhau xông về phía trước. Trần Lương đến đích đầu tiên, vòng ra sau Lam Phong Cư Nhận, trước tiên thu lấy hoa của cả 3 cây.
Hoa của Lam Phong Cư Nhận là bộ phận hút gió vào, biến đổi làm năng lượng nuôi cây lớn lên, là bộ phận chứa phong thuộc tính nồng đậm nhất, vì vậy có giá trị gấp hàng chục lần so với lá.
Sau khi Trần Lương ngắt đi hoa của Lam Phong Cư Nhận, phong nhận từ các lá cây cũng đình chỉ xuất hiện.
3 người Tần Thủy nhìn thấy Trần Lương thu về hoa của Lam Phong Cư Nhận liền hối hận bản thân không sớm tiến lên, cũng không dám nói câu nào. Dù sao chạm được đến Lam Phong Cư Nhận thì công lao của Trần Lương là không thể phủ nhận.
Vừa đặt chân xuống đất, Tần Thủy, Hoàng Nguyên, Giáp Lai ngay lập tức vặt lá của Lam Phong Cư Nhận. Bọn hắn 3 người phân biệt vặt từ 2 cây.
Chỉ sau một tích tắc, trên thân Lam Phong Cư Nhận đã không còn một chiếc lá che thân. Còn chưa kịp vui mừng, một âm thanh từ xa vang lên thu hút sự chú ý của cả nhóm:
“Đa tạ các ngươi đã giúp ta thu hoạch lá của Lam Phong Cư Nhận” Người vừa nói là một nữ tử trung tuổi, cầm kiếm nơi tay.
3 người Tần Thủy ngưng trọng nhìn đối phương. Trần Lương thì thản nhiên nói:
“Chỉ là 1 kẻ mới mở ra 1 huyệt đạo trong Huyền cấp, lại dám nói lời to gan. Chỉ riêng Tần Thủy huynh cũng đủ đập chết hắn”
Tần Thủy ngay lập tức hiểu ý, ưỡn ngực phối hợp nói: “Lại tưởng cường giả nào, hóa ra chỉ mới Huyền cấp. Để ta liền đủ”
Nói xong hắn hiên ngang tiến lên, chắp tay sau lưng rất uy vũ.
“Lại muốn giả vờ trước mặt lão nương, vậy phải xem các ngươi có thực lực không? Lão nương vận khí chém xuống một kiếm.
Cả đám người Tần Thủy vừa thấy đối phương động thủ, liền cũng động thủ chống đỡ. Ngạo Thiên cũng góp sức đánh ra Yêu Ảnh. Riêng Trần Lương vẫn đứng yên không ra tay.
Kết quả ngay lập tức rõ ràng, đơn độc một kiếm của lão nương phá hủy tất cả, chém vào người Tần Thủy khiến hắn bay ra sau va vào vách đá, nhưng chỉ bị thương nhẹ.
Hài lòng với kết quả thu được, lão nương giọng bình thản nói:
“Tại Ác Nhân Cốc, Huyền cấp và địa cấp võ giả được tính là lực lượng mạnh. Địa cấp số lượng quá ít, vì vậy Huyền cấp đủ tự tin để tự thân một mình ngao du, không cần lập tổ đội. Hoặc cùng lắm tiến vào Túi Không Gian thì tổ đội 2 Huyền cấp là cùng.
Ngược lại, Hoàng cấp trở xuống được tính là yếu. Những Hoàng cấp võ giả thường lập tổ đội 2, 3 người để hỗ trợ nhau.
Các ngươi, tính cả kẻ bị xiên chết kia thì là một tổ đội 5 người, 1 Tam Nhãn Lang, không thể cả 5 đều là Huyền cấp được. Ngay cả con Tam Nhãn Lang kia cũng hẳn là chưa tiến hóa tới cấp 10. Nếu không, mình nó cũng bằng một Huyền cấp khai mở 6, 7 huyệt đạo, còn cần gì lập tổ đội.
Một trường hợp khả thi hơn là các ngươi có 4 Hoàng cấp, đi theo 1 Huyền cấp. Nhưng ta nhìn thì rõ ràng 4 người các ngươi không phân biệt trên dưới, tranh nhau hái lá Lam Phong Cư Nhận. Vì vậy ta đoán 4 các ngươi đều chỉ đạt tới Hoàng cấp là cùng.
Ta nói có sai không?”
4 người Trần Lương bị phỏng đoán của lão nương làm cho á khẩu, không biết phải trả lời sao.
Nhìn 4 người đối phương lo lắng, lão nương nhìn vào Trần Lương nói: “Có thể nhìn ra ta khai mở 1 huyệt đạo, ngươi hẳn là có tinh thần lực cấp 7. Vừa rồi lại không đánh ra võ kỹ, khả năng cao không phải là võ giả”
Lão nương quét qua 3 người còn lại nói tiếp: “Thực lực của 5 bọn ngươi đánh với ta chỉ có chết. Để lại tất cả hoa, lá của Lam Phong Cư Nhận rồi biến, ta cho các ngươi 1 con đường sống”
Một lời đề nghị rất hợp lý với nhóm người Tần Thủy. Lão nương tính toán rất khéo. Nếu bắt bọn hắn đưa tất cả tài sản, chỉ sợ bọn hắn sẽ liều chết chạy trốn theo 9 lỗ gió phía sau Lam Phong Cư Nhận. Còn nếu chỉ có lá và hoa của Lam Phong Cư Nhận, tuy là một bút tài phú lớn với bọn hắn, nhưng vẫn là chấp nhận được.
Trần Lương giọng lo lắng hỏi: “Có thể cho bọn ta một chút thời gian trao đổi sao?”
“Được, cho các ngươi 100 hơi thở thời gian. Tuy nhiên nếu muốn chạy, chắc chắn phải có 1 tên bỏ mạng”
Hai mắt Trần Lương lóe sáng, miệng hơi nhếch lên cười nhưng chỉ là thoáng qua, khuôn mặt hắn mau chóng trở lại vẻ nghiêm trọng cùng lo lắng, nhìn mọi người hỏi:
“Các ngươi tính sao?”
“Ta thấy nên làm theo đề nghị của ả” – Hoàng Nguyên đề nghị
“Ta đồng ý” – Giáp Lai gật gật
Tần Thủy chưa lên tiếng, Trần Lương nói: “Hắn còn cách chúng ta một đoạn xa, đủ để tất cả trốn theo lỗ gió ra ngoài“
“Cho dù chạy vào được lỗ gió, nhưng 4 người bỏ chạy, sẽ có 1 kẻ xấu số bị nhắm làm mục tiêu đuổi theo. Đến lúc đó, nếu không thoát được chính là tử vong” Hoàng Nguyên đáp lại
“Trong tay các ngươi là chục vạn tinh thạch, là mấy chục năm tích cóp mới có được. Các ngươi chưa thử đã từ bỏ, không thấy hối tiếc sao. Là tu sĩ, không thu lấy bảo vật trong hiểm nguy thì sao có thể bước lên đỉnh cao đại đạo“
“Ngươi không cần nói lời đao to búa lớn để lừa bịp bọn ta. Mạng không còn thì nói gì đến đỉnh cao đại đạo. Ngươi vừa thu được hoa, lại có lượng lá nhiều hơn bọn ta. Giá trị ngươi thu được mới là mười mấy vạn, còn bọn ta chỉ có năm, bảy vạn tinh thạch mà thôi” Tần Thủy đáp trả lời Trần Lương.
“Đúng vậy. Ngươi cũng chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân, đừng có đưa ra mấy lời hoa mỹ viển vông kia. Tóm lại. Ta sẽ để lại lá và rời đi. Các ngươi quyết định sao thì tùy”
Hoàng Nguyên nói dứt lời, liền lấy lá từ trong Nhẫn không gian bỏ xuống đất, đồng thời hướng lão nương nói:
“Đạo hữu, ta để lại toàn bộ số lá thu được, có thể để ta đi trước không?”
Lão nương lắc đầu nói “Không được”
“Ngươi nuốt lời?!” Hoàng Nguyên tức giận nói
“Không. Ta sẽ để ngươi đi sau khi thu đủ 44 lá. Cuống lá vẫn còn nguyên trên cây, các ngươi muốn ăn 1 lá cũng phải nôn ra cho ta” Lão nương nhẹ nhàng nói
Nghe đến đây, mặt Hoàng Nguyên cứng lại, nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì
“3 người còn lại là muốn chống đối hay bỏ chạy sao?” Lão nương hỏi
“Ta đầu hàng” Đến lượt Giáp Lai lấy ra toàn bộ số lá của mình đặt xuống đất
“Ta cũng muốn rời đi an toàn” Tần thủy lấy số lá của mình đặt xuống đất
Trong lúc Tần Thủy làm việc của mình, Hoàng Nguyên cũng lén bỏ xuống 2 lá. Điều này hiển nhiên là không qua mắt được ai. Có điều bọn hắn cũng bỏ qua không nhắn đến làm gì. Suy cho cùng, ai cũng có lòng tham nha.
Nhìn 3 đống lá, lão nương mỉm cười nói với Trần Lương: “Ta hơi ngạc nhiên là ngươi thu được cả 3 hoa. Vậy ta đoán Tam Nhãn Lang là của ngươi, giúp ngươi tiến đến Lam Phong Cư Nhận nhanh nhất.
Đồng thời ta cũng đoán kẻ bị xiên chết kia là do trận pháp công kích ở đây. Trận pháp bị ngươi phá hủy nên 3 kẻ còn lại không phản đối việc ngươi độc chiếm cả 3 hoa của Lam Phong Cư Nhận. Ta đoán có sai không?”
“Ngươi nói rất chính xác, không sai nửa lời. Ngươi không những mạnh, mà còn thông minh hơn bọn chúng nhiều. Toàn bộ số lá và hoa còn lại đều do ta giữ. Ngươi để 3 kẻ nhát chết này rời đi, ta có chuyện riêng muốn bàn với ngươi”
“Được, ta cũng không hứng thú với bọn hắn. Ta hứng thú với Tam Nhãn Lang hơn. Ngươi làm sao mà thu phục được Tam Nhãn Lang vậy? Hai ngươi đã tạo Hiệp Ước Linh Thân chưa?”
Trần Lương không trả lời não lương mà nói với 3 người kia “Các ngươi còn không rời đi, muốn ở lại góp vui cùng ta sao?”
“Hừ” Giáp Lai tức giận rời đi. Chỉ 1 Cự Linh nhỏ bé lại dám bảo hắn nhát chết. Nhưng lúc này không phải là lúc phát tác. Tên Trận Pháp Sư này ở lại lành ít dữ nhiều, không cần so đo với hắn.
Hoàng Nguyên không nói lời nào, lựa chọn 1 lỗ gió rời đi.
Tần Thủy nhìn thoáng qua Trần Lương, nói: “Ngươi tự cầu phúc” xong cũng lắc mình bỏ đi.
“Bọn hắn rời đi hết rồi. Ngươi muốn 1 mình 1 yêu đối phó với ta như nào đây. Đừng bảo là Tam Nhãn Lang của ngươi là cấp 10 nên dụ mấy tên kia đi để độc chiếm Lam Phong Cư Nhận.” Lão nương chắp tay sau lưng nói. Lão không nghĩ rằng Trần Lương để 3 kẻ còn lại rời đi trước rồi bản thân cũng lại đầu hàng. Một việc rất vô nghĩa.
Trần Lương lắc đầu “Như ngươi nói lúc đầu, nếu Tam Nhãn Lang của ta cấp 10 thì đã không cần bọn hắn. Muốn đối phó ngươi không cần ta ra tay”
Lão nương ngước mắt hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Trần Lương cười nói: “Tất nhiên là bỏ chạy”
Vừa dứt lời, hắn phóng như bay về phía lỗ gió sau lưng, chỉ cách hắn có 1 trượng. Trần Lương tranh thủ từng tích tắc rời đi, còn không dám thu lấy những lá cây Lam Phong Cư Nhận của 3 kẻ kia đặt dưới đất.
Lão nương bình tĩnh đuổi bay người đuổi theo. Đối phương chỉ là 1 Trận Pháp Sư, lão tự tin chỉ phút chốc là có thể bắt giữ đối phương.
Nhưng chưa được bao lâu, tinh thần lực của lão nương cho thấy đối phương không tiến về phía trước mà dường như đang quay trở lại.
Còn chưa kịp ngạc nhiên thì sóng gió đã ập đến. Từ bốn phương tám hướng, vô số gai nhọn từ trần hang, sàn hang, cột đá mọc ra đâm về phía lão nương.
Nàng vội vàng chém kiếm về phái trước hòng mở lối thoát. Không có thời gian tụ khí nên không thể đánh ra kiếm thức mạnh nhất, nhưng uy lực kiếm khí của nàng mạnh cũng hơn nhiều so với Tô Tẫn.
Các gai nhọn phía trước bị nàng chém đứt, chưa kịp mọc ra, để lộ 1 con đường hiểm cho nàng rời khỏi trận pháp. Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp thoát thân, 1 Yêu Ảnh từ đâu phóng đến đánh bật nàng ra sau.
Cơ thể nàng mặc thánh giáp cấp bậc Bách Thánh Khí, giúp tăng lên 17 lần khả năng phòng vệ của nguyên khí hộ thân nên không bị Yêu Ảnh của Ngạo Thiên làm trọng thương, nhưng cơ thể vừa bật ra sau đã có vô số gia nhọn xuyên qua tay, chân, cổ của nàng. Duy chỉ có phần thân mặc thánh giáp là không bị xuyên thủng nhưng cũng bị ghim chặt.
“Ta đã bảo muốn đối phó ngươi không cần ta ra tay mà” Trần Lương từ xa nói vọng tới.
Tinh thần lực của hắn che đi cảm ứng của trận pháp chỉ có tác dụng thời gian ngắn, tầm 30 hơi thở, liền mất hiệu lực. Hắn chỉ cần dụ đối phương bay qua trận pháp là xong.
Có 1 điều lão nương nói đúng, đó là hắn đuổi 3 kẻ kia đi để độc chiếm bảo vật. Nhưng không phải là mấy lá Lam Phong Cư Nhận này.
Truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân : chương 98: độc chiếm bảo vật
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
-
N/A
Chương 98: Độc Chiếm Bảo Vật
Danh Sách Chương: