Ngày hôm sau.
Tin tức các tân sinh một đường đánh cướp lão sinh, một đường hát vang xuyên qua Cuộc săn Hoả Năng tiến thẳng vào nội viện nhanh chóng trở thành đề tài được tất cả mọi người không ngừng bàn đến.
Quan trọng hơn là, theo lời những người có may mắn chứng kiến tận mắt chiến thắng lịch sử ấy, thì phần thưởng mà Tô - Khánh hai vị trưởng lão trao cho các tân sinh sau khi tuyên bố thắng trận là mỗi người 20 ngày Hoả Năng, kết hợp với 7 ngày bọn họ có trước đó thì xem như một tháng tiếp theo các tân sinh có thể cơm - nước không lo rồi.
Về phần Huân Nhi, Tiêu Viêm, Hổ Gia và Ngô Hạo bốn người có công lớn nhất, thì mỗi người được 30 ngày Hoả Năng và… một tấm thanh tinh tạp.
Tin tức này mới thật sự là kình bạo!
Để cho rõ ràng thì hỏa tinh tạp phân biệt từ thấp đến cao chia thành hắc, lam, thanh, xích, tử năm loại màu sắc. Hắc tinh tạp thấp nhất chỉ có thể ở Phần Thiên Luyện Khí Tháp tầng thứ nhất và thứ hai tu luyện, lam tinh tạp tương ứng với tầng thứ ba và thứ tư, cứ như vậy mà tính lên.
Vấn đề đáng nói ở đây là muốn thăng cấp cho tinh tạp, học viên sẽ phải trả Hỏa Năng. Cụ thể là từ hắc tinh tạp lên lam tinh tạp sẽ cần phải trả 100 điểm Hỏa Năng, từ lam tinh tạp lên thanh tinh tạp cần 200 điểm Hỏa Năng, mà còn không được nhảy cóc, nhất định phải leo thang từng bậc. Hay nói cách khác, bất kỳ ai muốn sở hữu thanh tinh tạp sẽ phải “nôn” ra cho học viện 300 điểm Hỏa Năng, tương đương với gần một năm tu luyện trong Phần Thiên Luyện Khí Tháp.
Một con số có thể gọi là khổng lồ!
Phải biết, Huân Nhi và đồng bọn ở trong rừng phòng hộ cướp trắng toàn bộ lão sinh, cộng thêm phần thưởng thắng trận nữa mà vẫn chưa qua nổi con số 100 a.
Chỉ là tin tức lớn nhiều thế, chứ nhiều hơn nữa cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Thiên cả. Thay vào đó, lúc này hắn đang bận uống trà đàm đạo với một ông lão toàn thân hắc bào, râu tóc bạc phơ, cả người lộ ra già nua nhưng ánh mắt trong trẻo mà sắc bén như lưỡi đao trong thư phòng đối phương đây.
“Tiêu công tử, mời!”
“Đại trưởng lão khách khí. Mời!”
“Ể!? Ta lại chưa từng giới thiệu bản thân, làm sao công tử biết ta là Đại trưởng lão?” - Thái độ lễ phép của Tiêu Thiên không có vấn đề, nhưng lời hắn nói lại khiến ông lão trước mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Tiểu tử đã cố ý đến Già Nam học viện xin làm lão sư, đương nhiên đối với cơ cấu của nơi này cũng phải có tìm hiểu.” - Khẽ nhấp một ngụm trà thơm, Tiêu Thiên mỉm cười đáp: “Trong bối cảnh lão viện trưởng lúc nào cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thì việc hỏi thăm được người mấy năm gần đây vẫn luôn đứng ra điều hành sự vụ học viện là một vị Đại trưởng lão không có gì là khó hiểu cả.”
“Thì ra là thế! Nhưng theo lời công tử thì cũng đã có gì chắc chắn ta là vị Đại trưởng lão kia đâu?”
“Đúng vậy a! Cho nên tiểu tử mới cố ý “lỡ miệng” gọi ngài là Đại trưởng lão, và may mắn thay ngài không hề phủ nhận, ngược lại còn hỏi tiểu tử làm sao biết được thân phận ngài. Từng đó hẳn là đủ để chứng minh ngài chính là Đại trưởng lão rồi, đúng không?”
“À…” - Lông mày nhướng lên, ông lão muốn nói gì đó nhưng rồi lại chỉ biết lắc đầu cười: “Già đầu rồi mà còn bị người xoay như dế, thật là một lão hồ đồ, hahaha!”
“Chút trò vặt mà thôi, mong Đại trưởng lão ngài đừng để bụng.”
“Hahaha, dễ nói, dễ nói!” - Cười khoát khoát tay, ánh mắt ông lão lần nữa dừng lại trên người Tiêu Thiên: “Nghe Hổ lão đầu nói công tử tự nhận mình chỉ là một Đấu Linh, thế nhưng thủ đoạn lại… nói thế nào nhỉ, là khác rất xa những gì một Đấu Linh có thể làm được. Không biết công tử có tiện chia sẻ một chút với lão không?”
“Tới rồi sao!?” - Trong lòng đã sớm đoán được ngày này trước sau gì cũng sẽ đến nên Tiêu Thiên cũng không quá tỏ ra bị động, lúc này hơi mỉm cười đáp: “Trước khi nói tới chuyện đó, tiểu tử mạn phép hỏi Đại trưởng lão một câu.”
“Mời công tử!” - Hơi nhướng mày khó hiểu, nhưng ông lão vẫn gật đầu.
“Theo Đại trưởng lão thì tách trà so với ấm trà có gì giống nhau và khác nhau?”
“Loại câu hỏi gì đây!?” - Trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, ngoài mặt ông lão lại chỉ tỏ ra trầm ngâm, lát sau đáp: “Giống nhau đều là làm bằng sứ và dùng để chứa nước trà, khác nhau… để xem, kích thước, công dụng cùng cách nước trà chảy vào, chảy ra đi.”
“Không sai!” - Giống như chỉ chờ có thế, Tiêu Thiên lập tức gật đầu nói: “Tu luyện giả chúng ta cũng như tách và ấm trà vậy, cũng đều là thu nạp thiên địa linh khí, luyện hóa chúng thành đấu khí, cuối cùng mới cất giữ trong đan điền, như cái cách nước trà này được chứa ở đây.
Thế nhưng lại cũng giống như tách và ấm trà, tu luyện giả cũng có nhiều khác biệt trên đẳng cấp, thuộc tính đấu khí và cách mỗi người sử dụng chúng như thế nào.
Ngài xem, ấm trà kích thước lớn hơn, khi cần có thể thu nước sôi vào nhanh hơn, đồng thời chứa trong mình nước trà nhiều mà đậm hơn, nhưng rốt cuộc khi chảy ra nó lại chỉ yếu và chậm do phải thông qua cái vòi có kích thước giới hạn này.
Trong khi đó tách trà tuy rằng vừa nhỏ, vừa ít, nhưng… sụp… khà!”
Nhìn Tiêu Thiên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch tách trà, lại nhìn tách trà đã trống không được hắn đặt trên bàn, ông lão hơi híp mắt, nhưng rồi rất nhanh như có điều hiểu ra, lập tức hắn nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tiêu công tử, lão phu… thụ giáo!” - Nói, ông lão vậy mà đứng phắt dậy, hai tay chắp lại hướng về phía Tiêu Thiên hơi khom lưng, đầu khẽ cúi như thể hắn vừa nhận được ân tình gì đó từ đối phương vậy.
“Đại trưởng lão khách khí!” - Tiêu Thiên vội vàng đỡ lấy tay người sau: “Chỉ là vài lời vô nghĩa mà thôi, lấy bối phận ngài không nên làm như vậy, sẽ khiến tiểu tử đoản thọ a!”
“Công tử… quá khiêm tốn. Thường nói “tri nhân giả trí, tự tri giả minh”, lão phu một đầu tóc bạc rồi mà còn không nhìn thấu vấn đề bằng công tử. Quả thực là càng sống càng trở về a!”
“Chính ngài cũng nói “tự tri giả minh”. Tiểu tử nói nhảm hai câu ngài liền có hiểu ra, quả nhiên không hổ là người đứng đầu đại lục đệ nhất học viện nha.”
“Vô nghĩa! Vô nghĩa, hahaha!” - Không biết là do có hiểu ra nên trong lòng vui vẻ, hay là được Tiêu Thiên vuốt mông ngựa nên nở mặt nở mày mà ông lão bỗng nhiên tỏ ra cực kỳ nhiệt tình: “Về việc công tử nói muốn trở thành đạo sư, không biết khi nào công tử thuận tiện đứng lớp được đây?”
“À! Về chuyện đó…” - Khá bất ngờ vì mình cứ đơn giản như thế liền qua được vòng phỏng vấn, nhưng Tiêu Thiên cũng sớm đã có kế hoạch của mình nên không hề chậm trễ trả lời: “...giảng dạy có thể lập tức bắt đầu từ ngày mai, tuy nhiên, tiểu tử có một điều kiện.”
“Điều kiện!? Không biết điều kiện của công tử là gì?”
“Điều kiện của tiểu tử là…” - Cầm tách trà trống không lắc lư trước mặt mình, khoé miệng Tiêu Thiên khẽ cong lên nụ cười đầy thâm ý: “Tiểu tử muốn tự mình lựa chọn tách trà thích hợp.”
. . .
Tối cùng ngày, trong phòng riêng của Tiêu Thiên.
“Vậy ra tin đồn là thật? Ngươi sẽ trở thành đạo sư trong nội viện sao?” - Người lên tiếng hỏi là Huân Nhi và chỉ một mình Huân Nhi mà thôi.
“Ai đồn mà nhanh thế nhỉ? Buổi chiều ta mới được nhận, tối đến đã có tin đồn rồi?” - Đối với cái gọi là tai vách mạch rừng, Tiêu Thiên biểu lộ mình không còn gì để nói: “Mà đêm hôm khuya khoắt ngươi một thân một mình qua phòng ta như vậy… không tốt lắm đâu.”
Thông qua bài phỏng vấn làm lão sư buổi chiều, Tiêu Thiên nghiễm nhiên được học viện cấp cho phòng ở, đồng phục và các loại tài sản liên quan khác. Chỉ là những thứ khác hắn nhận, còn riêng cái phòng này thì chỉ ở duy nhất tối nay mà thôi. Thế quái nào Huân Nhi vẫn biết chỗ mà tìm đến tận nơi được. Thực sự là… trùng hợp a!
“Cảm ơn ngươi đã lo lắng, nhưng ta tự biết vấn đề của mình.” - Hơi trừng mắt đầy phong vận, Huân Nhi lật tay đặt lên bàn một vật phát ra âm thanh trầm muộn: “Hôm nay ta đến đây chỉ là để trả cái này cho ngươi.”
Cúi đầu nhìn xuống mặt dây chuyền đã vỡ tan, Tiêu Thiên khoát tay thu nó vào balo hệ thống rồi khẽ mỉm cười gật đầu: “Đồ đạc ta nhận lại, ngươi có thể về được rồi.”
“Ngươi…” - Huân Nhi thực sự là tức điên. Người khác ước gì được nói chuyện với nàng thêm hai câu, hàng này thì hay rồi, lúc nào cũng tránh nàng như tránh tà. Quả thực là đầu gỗ không biết thương hoa thưởng ngọc!
“Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta thắng trận. n tình này… ta nhớ rồi.”
Dứt lời Huân Nhi liền quay người rời đi, không quên đóng sầm cửa như để phát tiết bực bội trong lòng.
“Cảm ơn người khác mà thái độ như vậy đấy. Nữ nhân a!”
. . .
Cùng lúc đó, tại một nơi chẳng ai biết là nơi nào.
“Thế nào, lão Tô?”
“Đã nói chuyện qua, không khai thác được gì cả.”
“Ngay cả ngươi đều không nhìn ra gì sao?”
“Không có cách! Khí tức của hắn giống như không tồn tại vậy, nếu không phải người bình thường thì chỉ có thể là… đẳng cấp cao hơn cả ta.”
“Không thể nào!”
“Không có gì là không thể đâu, lão Hổ! Ngươi nghĩ lại những gì hắn đã làm trên cuộc thi tuyển, rồi cả lúc trong rừng, cộng thêm quan hệ với nữ hài gọi Huân Nhi kia xem, nói không chừng là lão quái vật nào đó dịch dung đi ra hít thở không khí cũng nên.”
“Vậy tiếp theo chúng nên làm gì? Cứ thế để hắn trong nội viện sao?”
“Tạm thời cứ nhìn xem đã. Nếu hắn không làm gì gây hại, ta ngược lại là hy vọng có một lão quái vật giúp chúng ta dạy dỗ và quản lý đám trẻ kia. Còn như hắn có ý đồ xấu, vậy thì… hừ!”
“Tạm thời cũng chỉ như vậy, haiz!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 311: ấm trà và tách trà
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 311: Ấm trà và tách trà
Danh Sách Chương: