“Gia gia…”
Hai mắt có chút nhòe đi, Hổ Gia bất chợt nghĩ tới bóng lưng cô quạnh của Hổ Kiền, nhớ lại những lúc hắn âm thầm lắc đầu thở dài trong bóng tối, nhớ lại gương mặt già nua chỉ biết cười bất đắc dĩ khi người khác đem nàng ra làm đề tài đùa cợt v.v. thế nhưng trước mặt nàng, hắn vẫn luôn là vị gia gia hòa ái và chở che.
Rốt cuộc thì, sau tất cả, bao la nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!
“Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi nghe rồi tự mình quyết định.” - Làm như không thấy hai mắt đỏ bừng của Hổ Gia, Tiêu Thiên vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Lựa chọn thứ nhất là tiếp tục những gì đã và đang diễn ra, hy vọng một ngày đẹp trời nào đó phần nữ tính trong mình sẽ trỗi dậy thành công, từ đó làm hài lòng gia gia ngươi.
Hai là lựa chọn thay đổi, sống thật với cá tính của mình, dùng một nắm phấn quyền đánh ra tương lai của chính mình. Lựa chọn này sẽ rất khó khăn, nhưng cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn, đi được xa hơn, bay được cao hơn sẽ rõ ràng hơn nhiều.”
“Ta…”
Đứng trước lựa chọn có thể nói là khó khăn nhất cuộc đời, một Hổ Gia non trẻ lập tức lộ ra nhược điểm của mình. Gia thế nàng không tệ, thiên phú lại càng đáng chú ý, đến mức ngoại hình cũng thuộc hàng trăm năm có một, nhưng dù có tất cả thứ đó, thì nàng vẫn thiếu… thời gian, hay chính xác hơn, là thiếu những va chạm và kinh nghiệm đối đầu với sóng gió.
“Ta không biết…”
“Quả nhiên… haiz!”
Póc! Bụp!
Lắc đầu thở dài một hơi, Tiêu Thiên cong ngón tay búng ra một luồng đấu khí đỏ tươi thẳng vào giữa trán Hổ Gia, đem nàng đánh ngất đi.
“Tâm đã loạn, nghĩ nữa cũng sẽ không ra được đáp án. Huân Nhi, ngươi để nàng dựa vào gốc cây đằng kia ngủ một giấc đi. Chờ bình tĩnh hơn rồi tính tiếp.”
Nghe vậy Huân Nhi cũng chỉ biết thở dài, lúc này bế Hổ Gia lại gốc cây gần đó để nàng dựa vào nghỉ ngơi.
“Gia Gia, bất kể ngươi lựa chọn thế nào, ta vẫn sẽ xem ngươi là tỷ muội tốt. Đừng làm đau khổ chính mình.”
Cũng là nữ nhân xuất thân từ đại gia tộc, nàng hiểu việc phải lựa chọn giữa mong ước cá nhân và trách nhiệm với gia đình là khó khăn đến nhường nào. Hổ Gia… thực sự không có lỗi gì cả.
“Được rồi, hiện tại chỉ còn hai người các ngươi, ta nói thẳng luôn.” - Huân Nhi vừa trở lại, Tiêu Thiên lập tức nghiêm giọng: “Tiểu Viêm tử, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là ngươi sẽ phải hoàn thành Hẹn ước ba năm cùng Nạp Lan Gia tiểu nha đầu kia, hiện tại chính là lúc nên bắt đầu nghiêm túc với chuyện đó rồi.”
“Tiêu Thiên biểu ca yên tâm! Ta vẫn luôn lấy đó làm động lực để cố gắng mỗi ngày…”
“Ta biết, nhưng chưa đủ!” - Chưa chờ Tiêu Viêm nói hết câu, Tiêu Thiên đã cao giọng ngắt lời: “Có thể ngươi biết rồi, cũng có thể chưa, nhưng nha đầu kia hiện tại đã là ngũ tinh Đại Đấu Sư rồi. Trong vòng nửa năm tiếp theo, nàng chắc chắn sẽ nhận được bồi dưỡng trọng điểm từ Vân Lam Tông, thực lực cũng sẽ theo đó tăng lên ít nhất là từ một tới hai tinh nữa, còn ngươi thì sao?”
“Ta…”
Vù!
Pặp!
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi dựa theo thời gian biểu này tu luyện cho ta. Những chuyện khác ta sẽ tự có sắp xếp, ngươi không cần phải lo lắng bất kỳ vấn đề gì cả.”
“Khóa trình tu luyện…” - Cau mày lật xem cuộn giấy mới được Tiêu Thiên ném cho, ban đầu Tiêu Viêm có vẻ không hiểu lắm, nhưng chỉ sau chốc lát nghi hoặc, hắn giống như hiểu ra gì đó, lúc này liền nghiêm nghị gật đầu: “Thì ra là như vậy! Hiện tại ta lập tức bắt tay vào thực hiện khóa trình này, những chuyện khác làm phiền Tiêu Thiên biểu ca thành toàn!”
“Yêm tâm! Ta đã chuẩn bị cho ngươi thời gian biểu đó tức là những chuyện khác đều sớm không thành vấn đề rồi.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên phất phất tay: “Đi đi, từ bây giờ đến lúc đó, mỗi giây thời gian đều không được phép lãng phí. Mấy lời vô nghĩa… chờ ngươi thắng trận rồi nói sau.”
“Vâng! Ta đi trước Tiêu Thiên biểu ca, Huân Nhi!”
“...”
Nhìn từng người một rời đi, đến hiện tại chỉ còn lại mỗi mình mình ở lại, trong lòng Huân Nhi bỗng nhiên dâng lên cảm giác có chút bất an. Không có cách giải thích, chỉ là nàng luôn cảm thấy mình sắp phải đối mặt với điều gì đó rất khủng khiếp.
“Thế nào, Cổ tiểu thư? Ngươi có cần lời khuyên của ta không?” - Giống như đọc được suy nghĩ của đối phương, Tiêu Thiên vậy mà chủ động gọi ra thân phận thật của Huân Nhi như một cách gây thêm áp lực vô hình lên nàng.
Và điều đó lập tức phát huy tác dụng.
“Ngươi… ngươi có lời khuyên gì… cho ta?”
Phòng tuyến tâm lý của Huân Nhi bắt đầu lung lay dữ dội, thể hiện hẳn ra ngoài mặt bằng cái cúi đầu khép nép cùng giọng nói ngập ngừng, run sợ. Không phải là lần đầu tiên bị Tiêu Thiên gọi bằng tên thật, nhưng chẳng rõ vì lý do gì nàng luôn cảm thấy đối phương giống như thấu hiểu mình rất rõ, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Tch! Lại giỏi thì vẫn chỉ là đứa trẻ chưa quá tuổi teen a!” - Trong lòng cười, ngoài mặt không cười, Tiêu Thiên khẽ thở dài nói: “Ngươi… rốt cuộc thì ngươi đến đây là vì cái gì?”
“Ta… vì cái gì!? Ngươi… hỏi vậy là có ý gì?” - Hơi ngẩng đầu, Huân Nhi nghi hoặc hỏi lại.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” - Chép miệng, lắc đầu, Tiêu Thiên một mặt tiếc hận nói: “Ta cho các ngươi biết, trong mắt ta, việc Cổ Tộc các ngươi vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc mà không ngại cài cắm tiểu công chúa của mình vào một nơi khỉ ho cò gáy như Ô Thản Thành làm gián điệp, vẫn là nhẫn tâm mặc kệ nàng ở đó một thân một mình chịu khổ từ tấm bé, quả thực là phát điên đến cực điểm.
Chiến tranh không chém sứ giả, thù hận không hại người nhà. Một vật vô tri, vô giác, vô dụng thật sự đáng để các ngươi phải làm như vậy sao? Nữ hài đó thế nhưng mà mang trong mình huyết mạch của các ngươi, nàng vô tội a!”
“Ngươi…”
“Nàng ở đó bị người ta sờ mó mỗi đêm suốt mấy năm trời từ khi chỉ mới bốn tuổi, các ngươi biết không? Nàng khóc một mình khi thấy những đứa trẻ khác vui cười bên cha mẹ trong ngày sinh nhật, các ngươi biết không? Một đứa trẻ lẽ ra phải hoạt bát và vui vẻ lại lớn lên lạnh lùng, đạm mạc bởi vì toàn bộ tuổi thơ nàng chỉ biết đến tu luyện giữa những con người xa lạ không cùng huyết thống, còn hai chữ “gia đình” có hình hài, màu sắc, mùi, vị như thế nào, nàng mơ đều không thấy, các ngươi biết không?”
“Ngươi im đi! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe… hức… ta… không muốn nghe…”
Tâm sự sâu kín nhất trong lòng bị người ta đào ra, vẫn là bởi kẻ mình đánh không lại, trong bối cảnh xung quanh không còn ai để bấu víu vào, Huân Nhi… chỉ còn biết khóc trong bất lực. Phong hoa tuyệt đại hơn nữa thì suy cho cùng, nàng cũng vẫn chỉ là một nữ hài lớn lên trong cảnh thiếu tình thương từ nhỏ mà thôi.
“Được! Ngươi đã không muốn nghe thì thôi ta không nói nữa.” - Hít sâu một hơi, Tiêu Thiên bỗng nhiên lật tay lấy ra một mặt cổ ngọc đầy rẫy những hoa văn kỳ dị, giọng xa xăm: “Ngươi muốn Đà Xá Cổ Đế Ngọc, ta có thể cho ngươi. Nhưng sau đó thì sao, Huân Nhi? Ngươi còn ở đây, còn là Tiêu Huân Nhi sao? Hay ngươi sẽ lạnh lùng quay đi như chưa từng quen, bỏ lại phía sau tất cả bạn bè, đồng học, thân nhân những người đã cùng lớn lên và yêu quý ngươi để làm Cổ Huân Nhi của mình đây?”
“Ta… không biết… ” - Ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên, lại nhìn mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc bản thân ngày đêm tìm cách lấy được, Huân Nhi bỗng nhiên cảm thấy… trống rỗng.
Rốt cuộc thì mười tám năm qua, đã có một giây phút nào nàng thực sự đang sống chưa? Hay suốt từng đó năm người được gọi bằng cái danh “công chúa Cổ Tộc” cao quý vẫn luôn chỉ là con rối răm rắp làm theo sắp đặt của người khác không hơn không kém đâu?
Giờ phút này, cái gì Nữ Thần, cái gì xinh đẹp, cái gì tài giỏi v.v. nghe sao mà chua xót thế. Cổ Tộc cho nàng thân xác này và dạy nàng trung thành với nó, nhưng… chỉ đến thế mà thôi, không hơn.
“Cầm lấy rồi trở về đi. Ngươi là người thông minh, tin chắc sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa ném miếng Đà Xá Cổ Đế Ngọc xuống mặt đất dưới chân Huân Nhi, sau đó xoay người đi bế xốc Hổ Gia vẫn đang ngủ ngon lên vai: “Mà, nếu ngươi cần lời khuyên thì ta chỉ có thể nói rằng… hãy nghe theo trái tim mình mách bảo, bởi vì ít nhất đến giây phút cuối cùng ngươi cũng sẽ không phải vì nó mà hối hận, cho dù lựa chọn đó có là sai đi chăng nữa.”
Dứt lời, Tiêu Thiên cứ thế vác theo Hổ Gia trên vai đi thẳng một đường, từ đầu đến cuối không có lấy nửa lần ngoái lại xem Huân Nhi làm gì phía sau mình.
Chỉ là, không nhìn không có nghĩa là không quan tâm đâu.…
“Hai lão đầu kia đi chưa, Wanda?”
“Vẫn chưa, chủ nhân.”
“Vậy phiền ngươi tiếp tục duy trì kết giới tới khi bọn họ hoặc Huân Nhi rời đi hãy thôi. Ta trở về trước, xong chuyện báo cáo lại ngay với ta nhé.”
“Vâng, chủ nhân.”
. . .
Cùng lúc đó trong tầng mây dày đặc trên bầu trời, chỉ thấy có hai thân ảnh già nua một áo bào đen, một áo bào xám đang cùng nhau đứng lơ lửng giữa không trung nhìn xuống nơi Tiêu Thiên và bốn người Huân Nhi đang hội họp.
“Này lão Hổ, ngươi có cảm thấy… hắn biết chúng ta đang ở đây nhìn không?”
“Ý ngươi là lúc hắn nhìn lên đây cười nhạt ấy hả?”
Rất không ngạc nhiên, hai ông lão này chính là ngoại viện “Phó viện trưởng" Hổ Kiền, và học viện “Đại trưởng lão" Tô Thiên.
“Lúc đó chỉ là một phần lý do, ngoài ra…” - Ánh mắt đảo xuống nhìn bốn người Huân Nhi đang đối chiến với nhau, còn Tiêu Thiên chắp tay sau mông đứng xem một bên, hai hàng lông mày trắng bạc của Đại trưởng lão cau lại: “...ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Không đúng!? Phương pháp không đúng à? Hay cái gì không đúng?”
“Ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy những gì chúng ta đang thấy nó cứ… không thật thế nào ấy.”
“Ngươi… xỉn à!? Hết không đúng lại tới không thật! Nếu không chúng ta xuống đó kiểm tra?”
“Bỏ đi, khả năng là do gần đây mệt mỏi nên nảy sinh ảo giác mà thôi.”
“Ngươi a, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, tuổi tác cũng cao rồi.”
“Ừm.”
“...”
Hai ông lão vừa xem, vừa trò chuyện, không hề hay biết cao cao trên bầu trời phía sau hai người, một bóng hình xinh đẹp toàn thân váy đỏ với mái tóc vàng nâu đặc thù đang âm thầm cười lạnh nhìn xuống.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 314: tiêu lão sư
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 314: Tiêu lão sư
Danh Sách Chương: