Tối cùng ngày, tại ngoại viện.
“Ưm~... Tiêu Thiên… biểu ca… ta… a~…”
“...”
“Kh-Không… không phải… chỗ đó… ớ~...””
“...”
“Đ-Đừng… nếu… nếu ngươi tiếp tục… đâm vào… ta… a~...”
“Ta nói tiểu Ngọc, đây cũng không phải lần đầu làm chuyện này, ngươi có nhất thiết mỗi lần đều kêu rên mấy cái tiếng dễ gây người khác hiểu lầm như vậy không!?” - Cảm thấy tiểu tử bên dưới bắt đầu có chút xao động muốn làm phản, Tiêu Thiên chỉ biết bật cười bất đắc dĩ: “Cẩn thận đùa với lửa có ngày nhiệt thân đấy, tiểu Ngọc.”
Mặc dù phòng đã được hắn cách âm, nhưng đó là ngăn người ngoài không nghe được thôi, chứ những âm thanh ma quỷ kia vẫn lởn vởn trong phòng, trong tai, lẫn trong đầu hắn a.
Lại nói, cô nàng này giống như không nhận ra tình huống hiện tại là bản thân đang trần trùng trục trước mặt một đại nam nhân, vẫn là trong bối cảnh cả phòng thơm nức mũi mùi dược liệu cùng mờ ảo bởi hơi nước nóng, vậy mà cứ thế không ngừng cao giọng rên rỉ mỗi lần hắn đâm… châm xuống. Quả thực là dụ nhân đến cực điểm.
“Ta… chỉ là… nhịn không được… huống hồ, ta lại không sợ lửa…” - Tiêu Ngọc càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ đã lí nhí thành tiếng muỗi vo ve, ngoài nàng ra chẳng ai có thể nghe thấy được gì.
“Hả!? Ngươi nói gì đó?”
“À không… không có gì!” - Vội vàng đem những suy nghĩ “nên có mà cũng không nên có” ném ra khỏi đầu, Tiêu Ngọc tranh thủ đánh trống lảng: “Cái kia… ta nghe nói huynh đã trở thành đạo sư trong nội viện, không biết phải thật không vậy?”
“Là thật! Sáng nay ta cũng đã có buổi đứng lớp đầu tiên.” - Đối với chuyện mình chưa nhận việc đã lên trang nhất, Tiêu Thiên tỏ ra không còn bất ngờ nữa, lúc này thẳng thắn gật đầu.
Róc rách! Ào!!!
“Vậy… sau này huynh có đến thăm ta nữa không!? Dù sao vừa tu luyện, vừa giảng dạy rất bận…” - Nghe được Tiêu Thiên tự mình xác nhận, Tiêu Ngọc vội vàng quay ngoắt người lại dùng ánh mắt cún con nhìn hắn, một chút cũng không quan tâm dược thủy tràn ra ngoài bồn hay hai bé thỏ ngọc trắng muốt trước ngực mình liên tục lấp ló theo sóng nước dập dềnh trước mặt đối phương.
“Ta sẽ cố gắng sắp xếp thời gian, ngươi đừng động đậy kẻo ta lại cắm nhầm châm bây giờ!” - Vừa dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, Tiêu Thiên vừa cười mắng: “Lại nói, thay vì muốn ta ra ngoại viện thăm ngươi, ngươi nên cố gắng tu luyện để sớm vào nội viện đi thì hơn.”
“Không được đánh vào đầu, sẽ làm người ta biến ngốc!” - Hai má phụng phịu, mắt đẹp hơi trừng, Tiêu Ngọc quay ngoắt người ngồi xuống bồn dược thủy, một bộ rất không hài lòng, chỉ là nụ cười mỉm trên khóe miệng nàng lại thể hiện ý tứ hoàn toàn ngược lại.
“Đúng rồi tiểu Ngọc, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi nghe rồi cho ta biết ý kiến nhé.”
“Chuyện gì đó, biểu ca?”
“Thân là lão sư, lẽ ra ta không nên thiên vị bất kỳ ai, nhưng bởi vì ngươi là người trong nhà nên ta nhất định phải cho ngươi biết để chuẩn bị.” - Tiêu Thiên nghiêm giọng nói: “Gần đây ta mới có cơ hội quan sát tận mắt quá trình nhập học và đặc biệt là cuộc khảo nghiệm tân sinh vào nội viện, chi tiết thế nào tạm thời không bàn đến, nhưng nếu năm sau ngươi muốn thuận lợi tiến vào đó, thì ngay từ bây giờ ngươi nên bắt đầu… xây dựng quan hệ đi, nhất là với những người có tiềm năng ấy.”
“Xây dựng quan hệ!? Ý huynh là… kết đội à?” - Tiêu Ngọc là người thông minh, dù Tiêu Thiên không tiện lộ ra nhiều tin tức nội bộ do thân phận, nhưng từ những thông tin nhỏ giọt hắn đưa cho, nàng vẫn ngờ ngợ đoán được gì đó.
“Đúng là kết đội, hay chính xác hơn, là xây dựng một đội ngũ vững mạnh với bản thân là đội trưởng và những người giỏi nhất làm nòng cốt.”
“Nhưng ngoại viện cấm mọi người chia bè, kết phái…”
“Ngoại viện và nội viện là hai nơi khác nhau, mà mục đích cuối cùng của ngươi, của ta, của cả Tiêu Gia là đưa ngươi, Tiêu Ninh đệ đệ ngươi, tiểu Mị cùng rất nhiều tộc nhân chúng ta sau đó nữa tiến vào nội viện tu luyện đấy, tiểu Ngọc.”
“À… như vậy sao?”
Như đã nói, Tiêu Ngọc rất thông minh. Chỉ mất giây lát sững sờ vì ngạc nhiên, nàng đã ngay lập tức hiểu được gần như toàn bộ ý đồ của Tiêu Thiên.
Theo đó, dường như hắn đang ấp ủ một kế hoạch giúp Tiêu Gia liên tục có đệ tử ra ra vào vào nội viện Già Nam học viện, song song với đó là không ngừng xây dựng mối quan hệ đồng đội với những thiên tài đến từ khắp nơi trên đại lục khác.
Thoạt nghe thì kế hoạch “biến Già Nam học viện thành trường tư” này thực sự rất điên rồ, nhưng nếu như nó thành công, vậy thì không ra trăm năm sau, Tiêu Gia nhất định sẽ phát triển đến một độ cao mà nằm mơ cũng chẳng ai có thể tưởng tượng nổi a.
“Nói trước bước không qua, trong bối cảnh tương lai là một khái niệm quá mơ hồ để thao túng, thì ta cũng chỉ có thể cố hết sức và hy vọng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến. Mà ngươi, chính là hy vọng đầu tiên, cũng là điều tốt và đẹp nhất ta đang có đấy, tiểu Ngọc.” - Nói, Tiêu Thiên hơi khom người xuống, miệng kề sát vào tai Tiêu Ngọc thì thầm từ phía sau, hai con ngươi không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ tươi: “Ngươi… sẽ giúp ta chứ?”
“A~... Tiêu Thiên… biểu ca~… ta… ưm~” - Theo vành tai yếu hại bất ngờ bị gió nóng tập kích, một xúc cảm tê dại như điện bỗng chốc chạy dọc cơ thể vốn đã nhạy cảm vì ngâm nước nóng nhiều giờ, khiến Tiêu Ngọc nhịn không được khẽ ngân lên trong cổ họng một tiếng du dương mà mị hoặc, đầu óc nháy mắt trống rỗng, toàn thân run rẩy, da gà bão táp, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mờ ảo.
“Thế nào, tiểu Ngọc?”
*Cắn!*
“A~ đừng... ta… ta biết… ta biết nên… làm thế nào… xin huynh…”
“Ngoan lắm!” - Một tay xoa đầu Tiêu Ngọc, một tay vung lên rút hết ngân châm trên người nàng trở về, Tiêu Thiên tỏ ra hết sức hài lòng: “Hôm nay đến đây thôi, tối mai ta sẽ quay lại thăm ngươi.”
Dứt lời, hắn liền biến mất sau vòng xoáy không gian hai màu đen đỏ, để lại trong phòng một Tiêu Ngọc liên tục thở dốc, gương mặt mận đào mê ly, cả người vô lực mềm oặt trên thành bồn tắm.
“Lại… phải chờ… đến tối mai… sao…”
. . .
Sáng hôm sau.
Vẫn là trên bãi đất trống ngày hôm qua, nhưng bởi vì chịu kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó xúi giục nên Ngô Hạo đã quyết tâm dựng lều ăn uống, ngủ nghỉ, tu luyện tại Đấu Võ Trường tới khi đủ Hỏa Năng đổi một môn âm ba công Huyền giai cao cấp mới thôi, còn Tiêu Viêm thì theo khóa trình tu luyện của Tiêu Thiên đi bế quan trong Phần Thiên Luyện Khí Tháp, nên nơi này chỉ còn lại Tiêu lão sư và hai cô nàng là Hổ Gia cùng Huân Nhi có mặt.
Đáng nói là, mặc dù vẫn xinh đẹp rạng ngời như mọi khi, nhưng cả hai người vậy mà đều cúi đầu mân mê các ngón tay với nhau, ánh mắt không hiểu có phần sợ sệt lảng tránh việc nhìn thẳng vào Tiêu Thiên.
“Được rồi, con đường là do các ngươi tự mình lựa chọn, những việc đã nói ngày hôm qua, hôm nay ta sẽ không nhắc lại. Hiện tại nên là lúc bắt đầu dạy học rồi.” - Thấy hai nữ sinh nhà mình không hề có ý định sẽ mở miệng, Tiêu Thiên đành phải bất đắc dĩ lên tiếng trước: “Học thầy không tày học bạn, trước hết ta muốn xem thử các ngươi đấu với nhau một trận để xem từng người sẽ thể hiện như thế nào trước một đối thủ ngang mình, sau đó sẽ có kế hoạch cụ thể cho từng người sau.”
“Ta… ta đánh không lại… Huân Nhi…”
“Ta cũng không muốn động thủ với Gia Gia…”
“Ơ! Các ngươi có phải tu luyện giả không thế?” - Hai cô nàng này vậy mà “cãi thầy” khiến Tiêu Thiên có chút im lặng: “Cảm thấy đánh không lại liền không đánh, cường giả chi tâm của ngươi đâu rồi, tiểu Hổ? Còn Huân Nhi, cái gì gọi là không muốn động thủ? Các ngươi sẽ không cho rằng ta tốn thời gian ở đây chỉ để xem các ngươi õng ẹo chứ? Hai từ lão sư này là gọi cho vui miệng thôi, đúng không?”
“Xin lỗi, lão sư…” - Bị Tiêu Thiên sửng cồ, hai cô nàng đã sợ nay càng hoảng, đầu đều cúi thấp muốn chôn vào trong lồng ngực.
“Thôi, coi như con hư tại mẹ, trò hư tại thầy đi.” - Một mặt chán chẳng muốn nói, Tiêu Thiên phất phất tay: “Không muốn đánh lẫn nhau đúng không, vậy thì đánh ta hẳn là có thể chứ gì?”
Dứt lời, chỉ thấy bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy không gian, và bước ra từ bên trong chính là… một Tiêu Thiên khác giống y như bản thể, chút xíu đều không khác.
“Cái kia…”
“Không thể nào!”
“Tốt, lời vô nghĩa không cần nói. Bây giờ hai người các ngươi cứ tưởng tượng tên này là tử địch của mình, hắn chính là hái hoa tặc khốn kiếp, một kẻ cùng hung cực ác chuyên khi dễ trẻ nhỏ, bắt nạt người lớn, trộm gà bắt chó v.v. nói chung là chuyện tày trời gì cũng dám làm và nhiệm vụ của hai người các ngươi là trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo. Nói tới như vậy rồi hẳn là nên đủ để hai vị nữ hiệp các ngươi động động ngọc thủ a?”
“Chúng ta… phì!!!” - Lần đầu tiên trong đời nghe có người tự chửi mình không thành hình người như vậy, cả Hổ Gia lẫn Huân Nhi đều nhịn không được bật cười.
“Gia Gia, chúng ta cùng lên chứ?”
“Trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo sao? Chậc! Từ bé ta chính là mơ giấc mơ này lớn lên đấy!”
“Đã như vậy… người xấu, chết đi!”
Hây a!
“...”
Nhìn hai tiểu nữ sinh mới trước đó còn một bộ mèo con mắc mưa, nhìn đều không dám nhìn mình, hiện tại lại sinh long hoạt hổ, đánh đánh đấm đấm như chẳng có ngày mai, khóe miệng Tiêu Thiên nhịn không được khẽ giật giật.
“Hai thỏ tử này… sẽ không phải sợ bị ta đánh như hôm qua mới hùa nhau đóng kịch đi!?”
Không ai trả lời thắc mắc của Tiêu Thiên cho hắn cả, chỉ có hai lão lơ lửng trên bầu trời vẫn đang chăm chú nhìn, không hề hay biết những gì xảy ra trước mắt họ chỉ là một thực tại giả được cô nàng mặc đồ bó sát đỏ, tóc vàng nâu phía sau phát cho họ xem như một thước phim vô tri, vô nghĩa không hơn không kém mà thôi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 315: kế hoạch dài hơi
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 315: Kế hoạch dài hơi
Danh Sách Chương: