“Nếu đã không phải muốn ta ra mặt thay các ngươi đòi công đạo, vậy tụ tập chặn cổng, chặn cửa chỗ này để làm gì vậy, các đồng học?”
Cả đám tân sinh một mặt mờ mịt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc thì Huân Nhi có ý gì khi hỏi như vậy. Lát sau, vẫn là thanh niên có chút ngăm đen kia bị mọi người đẩy lên phát biểu.
“Huân Nhi học trưởng, vừa rồi lúc ngài còn chưa trở về chúng ta đã có bàn bạc qua, nếu như ngay cả ngài cũng không có phương án giải quyết dứt điểm chuyện này, vậy thì…” - Nói tới đây, thanh niên kia hơi ngập ngừng, nhưng rồi lại cắn răng tiếp tục: “...vậy thì chúng ta thà đem Hoả Năng giao hết cho ngài, còn hơn là để chúng rơi vào tay mấy tên khốn kiếp kia!”
“Đúng vậy! Dù sao Hỏa Năng này có được là nhờ Huân Nhi học trưởng dẫn dắt chúng ta đánh ra tới. Nếu đã không tự mình giữ được thì thà để lá rụng về cội còn hơn tiện nghi người ngoài!”
“Không sai! Thà rằng là rụng về cội a!”
“Thà rằng là rụng về cội!”
“Thà rằng là rụng về cội!”
“...”
Đám đông kích động bắt đầu hô hào khẩu hiệu, một bộ không thành công thì thành nhân. Mặc dù tính ngưng tụ không sai, nhưng chưa đánh đã tính đường bại lui như thế này thì quả thật là có chút… không còn gì để nói.
“Đem Hoả Năng giao hết cho ta, làm vậy có khác gì đánh đồng ta với đám cướp cạn kia không? Mà, nếu như đám lão sinh kia đã ngăn ở trước cửa khu các ngươi thu phí, vậy sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt ta, Hổ Gia và những người khác thôi. Đến lúc đó chắc gì Hỏa Năng của các ngươi đã được an toàn?” - Lời này của Huân Nhi vừa ra, vẻ mặt cả đám tân sinh lần nữa biến sắc, chỉ là chưa kịp chờ bọn họ nói gì, nàng đã lại lên tiếng: “Thế này đi, bây giờ trong số các ngươi ai có thân pháp tốt thì chạy đi đem tất cả tân sinh tập họp lại đây, chờ đủ người rồi chúng ta cùng nhau đi tìm bọn họ đối chất.”
“Vâng! Tất cả nghe Huân Nhi học trưởng!” - Nghe được ý tứ chấp nhận đứng ra làm người đại diện trong lời Huân Nhi, cả đám tân sinh đều vô cùng vui mừng, lúc này vội vàng khom người hành lễ với nàng, sau đó tự mình bàn bạc chọn ra vài đồng học sở trường tốc độ chạy đi làm việc.
Đám tân sinh vừa quay người bàn bạc với nhau, Huân Nhi lập tức cùng với Hổ Gia đi vào phòng mình.
“Có vẻ như hệ quả của Cuộc săn Hỏa Năng bắt đầu đến rồi đấy. Ngươi thấy chuyện này như thế nào, Gia Gia?” - Vừa vào đến trong phòng, Huân Nhi đã ngay lập tức đổi giọng. Không còn lãnh đạm, lạnh lùng nữa, thay vào đó là trầm ổn, cơ trí.
“Ta cho rằng nếu tránh được thì đừng nên làm tới tan nát hoà khí, mọi người dù sao cũng là đồng học với nhau. Còn như không được, lúc đó nhất định phải cho bọn họ thấy không phải cứ thích là có thể khi dễ tân sinh chúng ta.” - Hổ Gia hơi nhíu mày đáp: “Mà, có vẻ như đám lão sinh kia cố ý tìm những tân sinh khác gây sự một phần cũng là muốn thăm dò thái độ của chúng ta.
Nếu chúng ta phản kháng, đây sẽ là cái cớ để họ danh chính ngôn thuận khai chiến hòng lấy lại mặt mũi đã mất trong Cuộc săn Hỏa Năng. Ngược lại nếu chúng ta cái gì cũng không làm, vậy những danh vọng vất vả gây dựng được trong lòng các tân sinh sẽ lập tức sụp đổ, đồng nghĩa với toàn bộ tân sinh khoá này sẽ trở thành rắn mất đầu, không công tự phá.”
“Ừm, ngươi phân tích không sai.” - Huân Nhi ngồi xuống ghế, tay phải day day trán: “Ta cố gắng tiến vào nội viện chỉ vì muốn tìm một nơi có hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, nhưng hết tên lão sư chết bằm kia, bây giờ lại đến chuyện đám tân sinh này. Thực sự là… haiz!”
“Này! Ngươi dám gọi Tiêu lão sư như vậy, coi chừng hắn nghe thấy…” - Hổ Gia không nói hết câu, nhưng động tác cứa cổ của nàng tự nó đã nói hết phần còn lại rồi.
“Ngươi cho rằng không nói ra miệng là tên kia sẽ không biết ngươi nghĩ gì sao? Đừng quên hắn thế nhưng mà có thể đem ý thức ngươi tách ra khỏi thân thể mà không làm hại bất kỳ thành phần nào chỉ bằng một cái dậm chân đấy, Gia Gia.”
“Cái đó… nói cũng phải!” - Hổ Gia dáo dác nhìn quanh, trong lòng cầu nguyện đừng thấy cái vòng xoáy không gian nào hay Tiêu Thiên bất thình lình đứng ở góc nhà mới tốt: “Tiêu lão sư… quả thực rất đáng sợ.”
“Nếu phải mô tả hắn bằng một từ, ta nghĩ… “Tà” sẽ là thích hợp nhất. Mười mấy năm lớn lên tại Tiêu Gia, ta chưa từng thấy hắn làm việc gì thực sự xấu, nhưng đồng thời hắn cũng quá quỷ dị để có thể gọi là người tốt.”
“Như vậy sao…” - Ánh mắt vẫn không ngừng láo liên, Hổ Gia có chút mất tự nhiên: “Mà thôi, đừng nói chuyện Tiêu lão sư nữa. Vấn đề cần bàn bây giờ là giải quyết chuyện các lão sinh thế nào cho tốt đây này.”
“Còn thế nào nữa?” - Hít sâu một hơi, khoé miệng Huân Nhi cong lên nụ cười mê người, ánh mắt lấp loé những tia sáng kỳ dị: “Tên kia đã muốn ta bớt tu luyện lại, thay vào đó là tăng cường giao lưu, học cách làm người, làm nữ thần để tìm ra bản ngã của mình thì ta nghe lời hắn thôi.”
“Ý ngươi là…”
“Tiếp tục việc chúng ta đã bắt đầu, dựa vào danh vọng gây dựng được trong rừng phòng hộ và cơ hội này để trở thành lãnh đạo tối cao trong lòng các tân sinh.”
“Quả nhiên!” - Được Huân Nhi tự mình xác nhận suy đoán trong lòng, Hổ Gia lập tức tỏ ra nghi hoặc: “Thế nhưng xây dựng thì dễ, duy trì mới khó. Trong bối cảnh tân sinh chúng ta rất không được lòng các lão sinh do đã vả mặt bọn họ quá mức vang dội trong cuộc săn Hỏa Năng, rồi ngươi định duy trì cái thế lực này sống sót bằng cách nào?”
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, xe tới chân núi ắt có đường. Lão sinh cũng có lão sinh này, lão sinh kia, đâu phải ai cũng nhìn không lọt mắt chúng ta. Huống hồ…” - Nói tới đây, Huân Nhi bỗng nhiên nở nụ cười đầy hàm ý: “...nếu thực sự quá bế tắc, chúng ta vẫn còn có người để nhờ vả mà.”
“Ngươi a! Ta thật không biết nên nói ngươi dũng cảm, hay điên rồi nữa.” - Hổ Gia lắc đầu cười khổ. Nàng biết Huân Nhi đang nói đến ai, cũng như ý tưởng kia điên rồ mà đáng sợ đến nhường nào: “Cẩn thận rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đấy!”
“Ta sinh ra vốn đã vạn kiếp bất phục…”
“Hả!? Ngươi nói gì cơ?”
“Không có gì!” - Khoát khoát tay, Huân Nhi đứng phắt dậy rồi đi ra phía cửa: “Đi thôi, Gia Gia. Tiêu Viêm ca ca và Ngô Hạo không tại, có vẻ như hai nữ nhân chúng ta buộc phải ra sức làm thay phần hai tên kia luôn rồi.”
“Nữ nhân muôn năm! Ai cần đám nam nhân thúi vô tích sự kia làm gì!?”
“A! Tiêu Thiên biểu ca, ngươi đến lúc nào?”
“A! Tiêu lão sư, ta không cố ý nói ngươi thúi… ủa!?”
“Con hổ đần, khanh khách!”
“Huân Nhi chất dẫm, dám doạ bản tiểu thư! Ngươi đứng lại cho ta!”
. . .
Rời khỏi phòng của mình, Huân Nhi và Hổ Gia song song sánh bước cùng nhau tên đường lớn của khu ký túc xá tân sinh.
“Xem ra nơi những người khác ở cũng không có tiện nghi như phòng của chúng ta a. Đây chính là chênh lệch đãi ngộ sao?” - Đã vào nội viện được vài ngày, nhưng rõ ràng đây mới là lần đầu tiên Hổ Gia thực sự có tâm tình quan sát xung quanh.
“Thực lực vi tôn, ở đâu cũng thế cả thôi.” - Đối với cái gọi là “nắm tay lớn có quyền”, Huân Nhi tỏ ra đã không còn xa lạ. Ngược, nàng quan tâm tới tình huống của khu ký túc xá lúc này hơn: “Xung quanh đã không còn một bóng người, nếu không phải bế quan và có việc bận thì hẳn là đã tập trung lại hết một chỗ rồi. Chúng ta cũng nhanh lên thôi, Gia Gia.”
“Ừm, đi thôi!”
Soạt! Vù!
Sau khoảng năm phút chạy nhanh dọc đường lớn, hai người bỗng phát hiện phía xa tụ tập đại lượng nhân ảnh, cùng với đó là tiếng chửi rủa xôn xao không dứt.
“Hẳn là ở bên kia rồi.” - Phất phất tay, Huân Nhi ra hiệu cho Hổ Gia cùng mình thẳng tiến đến phía đông người.
Thấy hai đại nữ thần đến, một số tân sinh hoan hỉ ra mặt định hoan hô nhưng lại bị Huân Nhi ra hiệu cho im lặng.
Cùng những tân sinh này hỏi thăm tình huống vài câu, Huân Nhi và Hổ Gia nhanh chóng được hộ tống chen vào đám đông, tới nơi âm thanh tranh chấp đang diễn ra. Lúc này tại trung tâm của một vòng tròn do người vây xem tạo ra, chỉ thấy vài tên tân sinh đang bị bảy, tám gã lão sinh chặn lại, mà phía sau họ còn không ít lão sinh khác cũng đang có mặt chờ xem cuộc vui.
“Đừng nhiều lời nữa, tiểu tử! Phí tân sinh là quy củ nhiều năm của học viện, cũng không phải là chúng ta cố ý nhắm vào các ngươi, cho nên tốt nhất là ngoan ngoãn giao ra đây.”
“Nếu ngươi còn chưa biết tiền này tại sao phải ra, thì ta trả lời cho người biết, đó là để khi không may có vấn đề xảy đến, tân sinh các ngươi sẽ được lão sinh chúng ta bảo vệ an toàn ở bên trong học viện a. Chỉ hai ngày Hoả Năng của đi thay người liền được bảo hiểm, loại chuyện mua bán có lời như thế này ngươi còn nhất quyết từ chối cái gì?”
“Đúng rồi đấy! Của cải là vật ngoài thân, hiện tại tiếc chút tiền mua mạng, đến lúc cơ hội dùng đều chẳng có thì hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
“...”
Mấy tên lão sinh vừa nói, vừa cười cợt, lời thoạt nghe thì có vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhưng thái độ kia lại cho thấy bọn họ rõ ràng là đang cợt nhả như mèo vờn chuột với các tân sinh.
“Hừ, đừng tưởng chúng ta là tân sinh thì cái gì cũng không biết. Tân sinh đúng là nên đóng phí cho lão sinh, nhưng nội viện cũng có luật bất thành văn, rằng chúng ta nhiều lắm cũng chỉ phải nộp cho hai phe thế lực mà thôi. Từ thế lực thứ ba trở đi, muốn thu phí phải tìm hai thế lực trước nói chuyện, cùng tân sinh chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
Từ sáng đến giờ các ngươi đã là thế lực thứ năm rồi. Muốn cái rắm thì chúng ta còn, chứ Hoả Năng thì không có đâu!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 317: hệ quả nhãn tiền
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 317: Hệ quả nhãn tiền
Danh Sách Chương: