Khoảng mười lăm phút sau.
“Hộc… hộc… ta… hộc… không đánh… hộc… nữa…”
“Ta… hộc… cũng thế… hộc…”
“...”
Tiêu Thiên “Đệ Nhị” đến làm nhiệm vụ bón hành cho Huân Nhi và Hổ Gia như thế nào thì xong việc liền rời đi như thế ấy, để lại giữa sân hai cô nàng mới ít phút trước đó còn vô cùng xinh đẹp, hiện tại lại chật vật không khác gì ăn mày đang mất hết cả hình tượng nằm lăn trên đất thở dốc liên tục.
“Chưa được tốt như ta kỳ vọng, nhưng ít nhất cũng không tệ đến mức gọi là thất vọng. Tạm cho là 7/10 đi.” - Bước ra từ trong bóng mát của một gốc cây lớn, Tiêu Thiên vừa đưa hai tay cho hai cô nàng, vừa nói: “Bỏ chuyện đùa giỡn về hái hoa tặc sang một bên, thì phải thừa nhận khả năng quan sát tình huống cũng như phối hợp tác chiến của hai người các ngươi rất không sai. Cái thiếu duy nhất ở đây chỉ là một kẻ đủ cùng hung cực ác đến mức các ngươi thực sự muốn giết hắn để làm thuốc thử nữa mà thôi.”
Pặp!
Soạt!
“...”
Hổ Gia vốn không thích đụng chạm vào người lạ, đặc biệt là nam nhân, thế nhưng thấy Huân Nhi hết sức tự nhiên và quen thuộc nắm lấy bàn tay Tiêu Thiên rồi dễ dàng đứng lên, nàng cũng chỉ biết cắn răng nanh nhỏ nhịn cảm giác khó chịu trong lòng xuống để làm điều tương tự. Và…
Pặp!
Soạt!
“A! Cái này…”
...chuyện ma quỷ bất thình lình xảy ra khiến Hổ Gia nhịn không được thét lên cao vút, cả người đều nhảy dựng như con mèo bị dọa bởi quả dưa leo.
Không tới một giây trước nàng vẫn còn tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, cả người uể oải nằm trên mặt đất thở như chó chết, vậy mà vừa được Tiêu Thiên kéo dậy một cái đã thấy mình trên lành, dưới lặn, mọi đau đớn mệt mỏi đều bay biến đi đâu hết. Nếu không phải Huân Nhi bên cạnh cũng trong tình trạng tương tự, sợ rằng Hổ Gia đã sớm ngất xỉu vì tưởng mình gặp quỷ giữa ban ngày rồi đấy.
“Không cần bất ngờ, đây chỉ là một trong rất nhiều thủ đoạn không giải thích được của Tiêu lão sư mà thôi.” - Thấy Hổ Gia cứ ngơ ngơ ngác ngác hết nhìn tay nhìn chân, lại sờ trên sờ dưới thân thể chính mình, Huân Nhi nhịn không được bật cười giải thích.
Ngày đó nàng cũng chính là dạng này a. Nghĩ lại thật mất mặt!
“Thủ đoạn của Tiêu lão sư!? Nói như vậy lần gặp Bạch Sát Đội ngày đó ngươi… chúng ta…”
“Suỵt!!!” - Ngón tay trỏ trên miệng, Tiêu Thiên nhỏ giọng cười nói: “Tai vách mạch rừng nha! Có một số chuyện, sinh thời biết để bụng, lúc chết nhớ mang theo là được rồi. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
“À, vâng! Suỵttttt…”
“Tốt! Quay lại vấn đề chính.” - Gật đầu hài lòng, Tiêu Thiên vừa lùi lại một bước vừa nói: “Năng lực của các ngươi ta đã nắm được sơ bộ, nhận xét cũng đã đưa ra rồi, hiện tại là yêu cầu tu luyện của ta với các ngươi về sau.”
Lời này của Tiêu Thiên vừa ra, cả Huân Nhi và Hổ Gia đều nghiêm nghị. Bỏ qua các chuyện ma quỷ, thì ánh mắt và thực lực vị biểu ca kiêm lão sư này vẫn rất đáng tin. Huống hồ, học viện hẳn là phải có lý của họ mới tin và sắp xếp hắn dạy dỗ riêng các nàng a. Nên là, nghe!
“Đầu tiên là Huân Nhi. Ta biết ngươi từ bé, một số chuyện thậm chí còn hiểu ngươi hơn chính mình, vì thế, trong thời gian vẫn còn là lão sư của ngươi, ta muốn ngươi… tạm thời không cần tu luyện chăm chỉ như vậy nữa. Thay vào đó, hãy dành thêm thời gian thả lỏng bản thân, ra ngoài giao lưu nhiều hơn, học và trải nghiệm cách làm người, làm nữ thần, làm chủ cả thể xác lẫn tinh thần của mình để tìm ra bản ngã trước, rồi sau đó hãy tiếp tục bước trên con đường trở thành cường giả.”
“Ta không muốn…”
“Ngươi có muốn đấy, Huân Nhi!”
Ù! Ù! Ù!
Nhìn đôi mắt đỏ bừng, toàn thân lượn lờ “đấu khí” màu đỏ tươi của Tiêu Thiên, Huân Nhi bất giác cúi đầu lí nhí đáp: “Ta… ta biết rồi, lão sư…”
Nàng… sợ hắn, rất sợ. Vì sao lại sợ, nàng không rõ nữa. Có lẽ là do hắn quá mạnh, cũng có thể bởi vì hắn biết quá nhiều bí mật sâu kín mà chính nàng đều không nghĩ rằng chúng tồn tại trong lòng mình đi. Nhưng tóm lại là… sợ.
“Tốt! Tiếp theo là tiểu Hổ. Ta biết ngươi vẫn còn lưỡng lự, nhưng thời gian sẽ không chờ người, ngươi cần phải đưa ra lựa chọn của mình càng sớm càng tốt.” - Khôi phục lại trạng thái bình thường, ánh mắt Tiêu Thiên chuyển sang Hổ Gia, bàn tay giơ lên ba ngón: “Ba ngày! Ta cho ngươi thêm ba ngày để suy nghĩ. Nếu sau ba ngày đó ngươi không thể có câu trả lời cuối cùng dứt khoát, ta sẽ quyết định thay ngươi. Và tin ta đi, để người khác quyết định hướng đi của cuộc đời mình không phải là chuyện gì đó tốt đẹp đâu.”
“Ba… ba ngày thôi… sao?” - Buồn bã cúi đầu, Hổ Gia khẽ thở dài đáp: “Ta biết rồi, lão sư.”
“Nếu không ai còn câu hỏi khác thì hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi.” - Gật đầu hài lòng, Tiêu Thiên quay người bước vào một vòng xoáy không gian rồi biến mất, chỉ còn âm thanh của hắn là vang vọng không ngừng: “Hai ngày sau các ngươi tu luyện tùy ý, sáng ngày thứ ba tập trung lại đây báo cáo kết quả. Chúc may mắn!”
“Haiz!!!”
. . .
Khoảng nửa giờ sau, trước cổng ký túc xá tân sinh.
“Ủa! Có chuyện gì mà đông người tập trung ở đây thế nhỉ?” - Vừa trở về sau buổi học với Tiêu Thiên, Huân Nhi và Hổ Gia đã thấy quá trời người tập trung trước cổng ký túc xá, lúc này nhịn không được ngạc nhiên hỏi.
“Không biết! Để ta hỏi xem.” - Lắc đầu đáp, Hổ Gia bước lên một bước rồi cao giọng hô lớn: “Này! Các vị có chuyện gì tập trung ở đây đông thế? Hiện tại chúng ta muốn vào trong, các vị làm ơn nhường đường được không?”
Lời này vừa ra, cả đám người đang loi nhoi ngó ngang ngó dọc trước cổng đều đồng loạt quay sang khiến Hổ Gia…
“Chờy má! Dọa chết bản tiểu thư!”
...cũng có chút giật mình.
Người u đầu mẻ trán, kẻ lại hai mắt tím đen, cá biệt có người vết máu trên khóe miệng còn chưa khô v.v. Hổ Gia không sợ người, nhưng cả một đoàn Chí Phèo đến ăn vạ thì nàng cũng chịu không nổi nhiệt a.
“Là Hổ Gia học trưởng và Huân Nhi nữ thần! Rốt cuộc hai người cũng quay về rồi!” - Một thanh niên khá là lành lặn, chỉ có khuôn mặt có chút đỏ lên không biết vì kích động hay tức giận, vừa nhìn thấy hai cô nàng liền vội vàng chắp tay khom người: “Hai vị học trưởng, chúng ta đều là tân sinh, các ngài nhất định phải trợ giúp chúng ta mới được a!”
“Có chuyện gì vậy? Nói cho rõ ràng đi.” - Từ vài gương mặt còn lành lặn, Huân Nhi nhanh chóng nhận ra những người đang tụ tập này đều là tân sinh từng cùng mình vào sinh ra tử trong cuộc thi Hỏa Năng, lúc này cau mày nói.
“Vâng, Huân Nhi học trưởng.” - Vẫn là thanh niên kia thay mặt mọi người phát ngôn: “Số là sáng sớm hôm nay bỗng nhiên có vài đội ngũ lão sinh đi vào khu vực tân sinh chúng ta la ó, bảo là phải thu cái gì phí tân sinh, mỗi người hai ngày hỏa năng.
Chúng ta phần vì đánh không lại bọn họ, phần cũng biết người mới không nên tỏ ra quá kiêu ngạo, vì thế không ai nói gì, từng người đều ngoan ngoãn đem Hỏa Năng giao ra, trong lòng tự nhủ của đi thay người.
Kết quả không nghĩ tới là vừa đi một đám người, lập tức đã nối đuôi một đám khác tới ngăn ở trước cửa đòi chúng ta giao nộp nữa. Đến hiện tại chưa đầy một buổi sáng đã tới tổng cộng ba đợt như vậy, mà lần sau lại đông hơn lần trước gấp bội.
Lúc này chúng ta không phục liền muốn nói lý với bọn họ, nhưng lời chưa ra được hai câu bọn họ đã động thủ đánh người, còn nói học viện cấm cướp của, nhưng không cấm luận bàn, một ngày không nộp là một ngày chúng ta còn bị đánh.
Vài đồng học chịu không nổi hành hạ đành phải cắn răng nộp sạch sành sanh, chúng ta những người này coi như xương cứng chạy được tới đây.”
Nói tới đây, thanh niên kia đầu cúi càng thấp, lưng cong càng sâu, cơ hồ đã trở thành đại lễ quân - thần với Hổ Gia và Huân Nhi.
“Hai vị học trưởng, các ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta, nếu không chẳng bao lâu nữa Hỏa Năng tân sinh chúng ta liều chết đi theo các ngài kiếm được sẽ bị cướp sạch a!”
“Xin hai vị học trưởng thay chúng ta làm chủ!!!”
“Đám người kia cũng thật quá đáng!” - Nhìn mấy chục tân sinh từng sát cánh với mình đánh ra lịch sử bây giờ lại bị đối xử như vậy, Hổ Gia nhịn không được xạm mặt lại, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa xắn tay áo, một bộ chuẩn bị đi tìm người ăn thua đủ.
Huân Nhi… ngược lại là vẫn chưa nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó như không nghe thấy mọi người nói chuyện..
Thấy người quan trọng nhất không có phản ứng, cả thanh niên kia lẫn đám tân sinh đều chẳng biết làm sao, từng người đều một mặt dấu chấm hỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đầy mờ mịt.
“Huân Nhi học trưởng, chúng ta đi tìm ngài cũng không phải muốn ngài thay chúng ta đi đòi công đạo với đám lão sinh kia, dù sao mọi người đều hiểu ma cũ bị ma mới bắt nạt là chuyện khó có thể tránh khỏi. Huống hồ tân sinh những năm trước nói bọn họ cũng phải nộp phí, đến nay đã trở thành truyền thống rồi.
Nhưng hết đám này lại đến đám khác, lại còn thu không được liền đánh người thì thực sự là quá phận quá đáng a.” - Vẫn là thanh niên kia cười khổ nói.
“Buổi sáng tên kia mới yêu cầu ta dành thêm thời gian thả lỏng bản thân, giao lưu nhiều hơn, học cách làm người để tìm ra bản ngã. Hiện tại đã đến chuyện này ngay rồi…” - Trong lòng một bụng nghi hoặc trước cái sự trùng hợp rất không trùng hợp này, ngoài mặt Huân Nhi lại tỏ ra hết sức lạnh nhạt: “Nếu đã không phải muốn ta ra mặt thay các ngươi đòi công đạo, vậy tụ tập chặn cổng, chặn cửa chỗ này để làm gì vậy, các đồng học?”
Câu hỏi này vừa ra, cả đám mấy chục tân sinh đều tĩnh lặng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 316: phiến phức tìm tới cửa
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 316: Phiến phức tìm tới cửa
Danh Sách Chương: