“Đột phá rồi sao!? Không sai!” - Tiêu Thiên gật đầu hài lòng: “Thời gian tới ngươi cứ tiếp tục dựa theo khóa trình kia mà tu luyện, có gì không hiểu thì ghi lại, rảnh rỗi ta sẽ giải đáp hết cho ngươi.”
“Vâng, Tiêu Thiên biểu ca.”
“Tiếp theo là ta.” - Tiêu Viêm còn chưa lui lại tới chỗ của mình, Hổ Gia đã chủ động chạy tới trước mặt Tiêu Thiên: “Tiêu lão sư, ngài nhìn!”
Vừa nói, Hổ Gia vừa lật tay lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một bộ song đoản côn lắc lư trước mặt Tiêu Thiên. Răng nanh nhỏ bóng loáng dưới ánh mặt trời càng tô điểm cho vẻ mặt đắc ý của cô nàng mèo to xác này.
“Xem ra ngươi đã có lựa chọn rồi a!” - Thấy Hổ Gia đã hạ được quyết tâm, vẫn là tự mình có chính kiến tới mức dùng song đoản côn loại có tay cầm phụ như gậy baton của cảnh sát hiện đại, Tiêu Thiên lần nữa gật đầu hài lòng, khác biệt là lần này còn kèm theo một nụ cười phụ hoạ: “Tưởng tượng ra vẻ mặt của Hổ Kiền lúc hắn thấy ngươi vung vẩy cặp song đoản côn này, bỗng nhiên ta cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp nha, hahaha!”
“Ta vẫn chưa cho gia gia biết…”
“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết mà thôi, không có gì khác biệt cả.” - Vừa xoa xoa đầu Hổ Gia, Tiêu Thiên vừa cười nói: “Quan trọng hơn là ngày hôm nay ngươi đã đưa ra quyết định rồi, thì về sau dù có thế nào cũng phải giữ vững niềm tin vào nó, bởi vì con đường này là ngươi đã nghe theo trái tim mình mà lựa chọn, biết chưa, tiểu Hổ?”
“V-Vâng… lão… lão sư…” - Vẫn chưa quen lắm với việc bị nam nhân đụng chạm, nhưng Hổ Gia cũng không còn cảm thấy ghét bỏ nó nhiều như trước nữa. Ngược lại, cảm giác được chiều chuộng và âu yếm này có phần… dễ chịu a: “Hẳn là bởi vì hắn là lão sư của ta đi!”
Trong lòng cố gắng tìm một lý do tự mình cho là hợp lý, Hổ Gia không biết rằng hành động cắn môi lộ răng nanh nhỏ mỗi khi tâm tình nàng dao động mãnh liệt và vành tai đỏ hồng đã cùng nhau bán đứng chủ nhân chúng trong vô thức rồi.
“Tốt! Ngươi trở về chỗ của mình trước đi, tiểu Hổ. Chờ lát nữa trả bài cũ xong ta sẽ có sắp xếp cho chuyện tu luyện của ngươi.”
“Vâng, lão sư.” - Cố gắng nhịn cảm giác hụt hẫng lan tràn trong lòng khi Tiêu Thiên lấy tay ra khỏi đầu mình, Hổ Gia gật đầu xoay người chạy ngược về chỗ của mình.
“Tiếp theo là Huân Nhi.” - Nhìn theo bóng lưng Hổ Gia về tới chỗ của nàng, ánh mắt Tiêu Thiên dừng lại trên người đệ tử duy nhất vẫn chưa trả bài ngày hôm nay: “Không cần phải nói gì cả! Những chuyện xảy ra trong ba ngày qua tự nó đã chứng minh ngươi đã và đang làm rất tốt nhiệm vụ ta giao lần trước rồi. Phải thừa nhận là khá bất ngờ đấy, Huân Nhi.”
Ba ngày, Huân Nhi không chỉ lập nên một Tề Thiên Môn đủ uy tín để thâu tóm gần như toàn bộ tân sinh về dưới trướng mình, mà nàng còn cùng Hổ Gia, dưới sự tư vấn của một A Thái khá là thông thái, soạn ra một bộ luật lệ quản lý đệ tử trong môn vô cùng chi tiết mà không kém phần đặc sắc.
Đáng kể nhất trong đó, chính là luật quản lý tài chính tập trung, hay nói theo cách dân dã thì chính là mô hình nhiệm vụ - nhận thưởng các môn phái hay dùng để khuyến khích đệ tử mình tu luyện.
Cụ thể hơn, lấy lý do “để đảm bảo an toàn và phát triển dài hạn”, Huân Nhi không bắt buộc, nhưng khuyến khích mọi người tự nguyện quyên góp Hỏa Năng cho Quỹ đầu tư và phát triển, quản lý bởi Hổ Gia. Mọi hành động quyên góp sẽ được ghi chép lại và quy đổi thành điểm cống hiến.
Nhiệm vụ của cái Quỹ này là lưu trữ và phân phối Hỏa Năng ở tầm vĩ mô như mua sắm đan dược số lượng lớn, giải thưởng cho các giải đấu nội bộ, hay khích lệ mọi người tu luyện dưới dạng phần thưởng nhiệm vụ v.v. các loại hình thức dân chủ.
Về phần điểm cống hiến, thì đây mới là nhát chém chí mạng trong hệ thống quản lý đậm màu tư bản mà Huân Nhi nghĩ ra, do “A Thái” tư vấn và Hổ Gia đồng ý.
Theo đó, có thể xem điểm cống hiến là một loại tiền tệ thứ hai, song song với Hỏa Năng, nhưng chỉ lưu hành trong nội bộ Tề Thiên Môn. Và cách duy nhất để có điểm cống hiến là đổi theo tỉ lệ 1:1 bằng Hỏa Năng.
Với điểm cống hiến, các đệ tử có thể “mua giới hạn theo ngày” các loại sản phẩm nhan nhản trên thị trường với giá rẻ hơn khoảng 20%, hoặc đổi ngược trở về thành Hỏa Năng với tỉ lệ chênh lệch khoảng 10% v.v. Thế nhưng đó chỉ là các mặt hàng bình dân trong shop cống hiến, còn điểm khiến nó “vô lý, nhưng lại rất thuyết phục” nằm ở các vật phẩm nằm cao nhất phía trên.
Muốn so chiêu với “Boss” Ngô Hạo để nhận thưởng Hỏa Năng và điểm cống hiến không? Tự tin vào thực lực bản thân à, thế thử luận bàn với “Boss” Hổ Gia có độ khó cao hơn, tượng tự phần thưởng lớn hơn kìa? Không thích đánh đấm tổn thương hòa khí sao, vậy hóa thân thành simp chúa mời “Đại boss” Huân Nhi ăn tối trải nghiệm nhân sinh cũng không tệ đâu!
Tất cả đều có thể, với điều kiện tiên quyết là ngươi phải đạt được xếp hạng nhất định trong môn phái “và” trả được từ nhiều cho đến rất nhiều điểm cống hiến trước đã.
Nhưng làm sao để đạt được cái gọi là “xếp hạng nhất định”? - Đơn giản thôi, trả điểm cống hiến, leo thang từng bậc a! Đâu có nhiều, mười hai bậc mà thôi.
Một hình thức biến tướng của “mở khóa tính năng theo cấp nạp ViP” thoạt nghe thì cực kỳ vô lý, nhưng lại hết sức thuyết phục!
Trở lại với bãi đất trống.
“Hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi, ta cũng không phải rất hứng thú với chuyện này.” - Đối với lời khen tặng từ Tiêu Thiên, Huân Nhi tỏ ra hết sức bình thường. Chỉ là trong lòng có thực sự nghĩ thế không thì bản thân nàng biết.
“Thật vậy sao!?” - Trong cười, ngoài cũng cười, Tiêu Thiên gật đầu cao giọng nói: “Được rồi! Về tổng thể mà nói, ngoại trừ đột phá của tiểu Viêm tử đã sớm nằm trong dự kiến ra, những người khác để ta cảm thấy khá là hài lòng với sự tiến bộ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.
Tốt khen - xấu chê, thiện thưởng - ác phạt phân minh, các ngươi đã làm được yêu cầu ta đưa ra, thì chút khích lệ là không thể thiếu. Ở đây ta có chút quà nhỏ cho các ngươi, nhận lấy!”
Soạt! Vù!
Theo Tiêu Thiên vung tay lên, chỉ thấy bốn bóng đen bỗng nhiên xé gió bay thẳng tới trước mặt bốn người Huân Nhi, sau đó tự mình dừng lại lơ lửng tại đó chờ mọi người thulấy.
“Đây là…”
“Ngọc bội à?”
“Cái này có tác dụng gì?”
“Chế tác ngược lại là rất tinh xảo nha!”
Trong khi Hổ Gia và Ngô Hạo tỏ ra khá nghi hoặc với miếng ngọc màu đỏ tươi dạng thẻ bài lớn cỡ hai ngón tay chặp lại trước mặt mình, thì Huân Nhi cùng Tiêu Viêm lại… không lấy gì làm bất ngờ lắm.
“Không phải ngọc bội hay mặt dây chuyền đâu, chúng là lệnh bài đấy. Tại sao lại nhỏ hơn lệnh bài bình thường thì chỉ đơn giản là cố ý làm chúng như vậy để tiện cho việc cất giữ, di chuyển, đồng thời… tránh bị đụng hàng thôi.” - Nhìn bốn bạn trẻ không ngừng lật qua, lật lại xem xét phần thưởng của mình, đến mức Hổ Gia còn ướm thử lên cổ và bên hông xem có đẹp hay không, khiến Tiêu Thiên nhịn không được bật cười: “Bởi vì cả Đấu Khí đại lục chỉ có bốn cái trong tay bốn người các ngươi, cho nên ta tạm gọi chúng là…. Tề Thiên Lệnh. Tác dụng là gì, chờ các ngươi tự mình trải nghiệm sẽ biết, nói trước mất vui.”
“Cả đại lục chỉ có bốn cái!? Hiếm như vậy?”
“Tề Thiên Lệnh… hẳn là do chúng ta đều là cao tầng của Tề Thiên Môn a.”
“Không có tác dụng gì đặc biệt cũng rất có giá trị sưu tầm nha. Lão sư cũng thật có lòng, ta rất thích!”
“...”
Hai nam nhân tỏ ra ngạc nhiên, Hổ Gia thì hí hửng ra mặt, còn Huân Nhi lại cau mày im lặng, không ai biết nàng đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Rồi! Bài cũ và khen thưởng đã xong. Tiếp theo là chương trình học ngày hôm nay.” - Lần nữa cao giọng đem sự chú ý của mọi người tập trung hết về phía mình, Tiêu Thiên đảo mắt nhìn cả năm người một vòng, miệng nhả ra hai chữ: “Loạn chiến!”
Cạch! Đoàng!
Bịch!
Tiêu Thiên vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp định hình tình huống thì một tiếng nổ chát chúa đã vang lên, và… cứ như thế Tiêu Viêm gục xuống mặt đất. Thủ phạm đương nhiên chỉ có thể là Kurumi, với món vũ khí lạ hoắc còn đang bốc lên khói xanh trên tay nàng.
“Một người! Còn lại ba!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hết sức bất ngờ trước pha ra tay có thể gọi là chớp nhoáng của vị học muội mới toanh này, nhưng thân là các thiên tài hệ thực lực, Huân Nhi, Hổ Gia và Ngô Hạo lập tức nhảy lùi về ba hướng khác nhau, ánh mắt cảnh giác bao quát toàn trường.
Về phần quan tâm an nguy của Tiêu Viêm, không cần thiết. Dù sao Tiêu Thiên còn đứng đó a, muốn xảy ra án mạng trừ khi là được hắn cho phép, còn không thì chết cũng là một điều xa xỉ lắm.
“Tiểu Tam, không nên làm quá, chừa cho các học trưởng chút mặt mũi.”
“Vâng! Lão sư~”
Lời này vừa ra, ba người còn lại lập tức nóng mặt.
“Tự tin như vậy… hy vọng ngươi sẽ không lật thuyền trong mương nhé, học muội!”
“Xem ra phải nghiêm túc rồ. Cũng không thể để học muội của mình xem thường a!”
“Cũng lâu rồi chưa được buông tay đánh một trận, hôm nay hẳn là có thể tận hứng đi.”
Chưa đánh đã bị xem nhẹ, vẫn là bởi học muội của mình, cho dù luôn tâm bình khí hòa như Huân Nhi cũng nhịn không được cảm thấy tức giận, chứ đừng nói Hổ Gia với chỉ số ẩn là nhiệt tình như lửa và một Ngô Hạo chiến đấu cuồng nhân.
Cứ như vậy chỉ bằng một câu nói đơn giản, Kurumi lập tức đã trở thành mục tiêu công kích chung của cả ba người.
“Người trẻ a! Lúc nào cũng đầy nhiệt huyết như vậy.” - Khẽ thở dài, Tiêu Thiên mang theo Tiêu Viêm lùi xa ra khỏi vòng chiến, nhường lại bãi đất trống cho bốn đệ tử của mình đánh đập lẫn nhau.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 321: tề thiên lệnh!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 321: Tề Thiên Lệnh!
Danh Sách Chương: