Trong sân.
Không bàn mà cùng đồng ý ký vào một bản hiệp định đình chiến với nhau bằng ánh mắt xong, Hổ Gia với vũ khí mới là song đoản côn nhanh chóng tiến hành áp sát mục tiêu tiến hành cận chiến, tương tự với Ngô Hạo cùng thanh huyết sắc trọng kiếm của mình. Về phần Huân Nhi, nàng chưa rõ thực lực và sở trường của đối phương nên chưa vội tung các loại bài tẩy, lúc này cũng chỉ triển khai đấu khí khải giáp rồi tham gia vây công cầm chừng với hai đồng đội mình.
Trước thế trận ba đánh một vô cùng bất lợi, vẫn là một xạ thủ bị ba đấu sĩ áp sát bất lợi trong bất lợi, cách giải quyết của Kurumi chỉ có thể là chủ động kéo dài khoảng cách. Muốn kéo dài khoảng cách thì bản thân phải nhanh, mà muốn nhanh thì không gì đơn giản hơn là…
“Zafkiel - Nhất chi Đạn/Aleph”
Đoàng! Vù!
...đưa súng lên đầu, kích hoạt viên đạn gia tốc độ số một, sau đó bóp cò.
Nhìn thấy đối phương tự bắn mình xong liền nhanh như một làn gió, cả ba người Huân Nhi đều kinh ngạc không thôi. Tuy nhiên, đối phương nhanh bọn họ cũng chẳng hề chậm, lúc này tiếp tục tăng tốc đuổi theo.
“Vũ khí của nàng ta là loại viễn trình cần thời gian chuẩn bị mỗi lần công kích như cung, nỏ, chỉ cần chúng ta liên tục áp sát sẽ hạn chế được sức mạnh của nó.” - Ngô Hạo không hổ là chiến đấu cuồng nhân, nháy mắt đã nhận ra nhược điểm rõ rệt của cặp súng trong tay Kurumi.
“Được!” - Huân Nhi và Hổ Gia đồng thanh đáp, đấu khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển đẩy tốc độ hai người thậm chí còn nhanh thêm một phần.
Khả năng phối hợp ăn ý giữa ba người, kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Ngô Hạo lập tức kéo cán cân trận chiến nghiêng về phía họ. Đương nhiên, Kurumi cũng có lý do để không thể tung hết sức của mình ra trong trận chiến này, nhưng thua là thua, giải thích nhiều hơn đều chỉ là nhu nhược mà thôi.
Và Mộng Yểm Tinh Linh có độ nguy hiểm cao đến cấp S chưa bao giờ là kẻ nhu nhược cả.
Theo đó, sau khoảng năm phút không ngừng so đấu tốc độ, thể hiện ở việc hai bên chỉ chạy quanh là nhiều chứ va chạm lại cực kỳ ít, giữa lúc thế cục trận chiến đang diễn ra hết sức cân bằng, chưa bên nào có dấu hiệu sẽ chiếm được thượng phong trong thời gian ngắn chứ đừng nói đến giành lấy chiến thắng, thì Kurumi bỗng nhiên… bước hụt chân. Có vẻ như việc phải di chuyển liên tục với tốc độ cao đã khiến thân thể quá mức mảnh mai của nàng nhận gánh nặng quá lớn, từ đó xảy ra sai lầm.
Mà trong một cuộc so đấu tốc độ ngang ngửa như thế này, thì sai một ly thực sự sẽ đi cả một mạng a!
“Gia Gia, cường công!”
“Nghe!”
Nhanh như chớp nhận ra thời cơ, Huân Nhi và Hổ Gia đồng loạt bất chấp tiêu hao để bùng nổ ra tốc nhanh nhất các nàng từng đạt đến từ đầu trận chiến đến giờ, gần như đã hóa thành hai tia chớp công thẳng tới hai bên mạn sườn Kurumi.
Vù! Keng!
Vụt! Keng!
m thanh va chạm mạnh mẽ, dưới sự yểm trợ của tốc độ cao, trở nên cực kỳ chói tai, hỏa hoa cũng theo đó mà văng ra tung tóe. Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trong lúc điện quang hỏa thạch, Kurumi vậy mà vẫn bằng bản lĩnh và kinh nghiệm của mình kịp thời dùng hai thân súng đỡ được đoản côn trong tay Hổ Gia và hoàng kim thủ đao của Huân Nhi.
Đáng tiếc, phe Tề Thiên Môn thế nhưng mà có tới ba người chứ không chỉ hai.
“Bắt được ngươi rồi!”
Vù!
Tốc độ sụt giảm cho cước bộ sai lầm, cộng thêm việc bắt buộc phải đón đỡ hai công kích cực mạnh đến từ hai bên của đối phương đã khiến Kurumi hoàn toàn mất đi mọi thời cơ và khả năng chống đỡ được công kích thứ ba bởi Ngô Hạo. Và rốt cuộc điều gì phải đến cũng đến.
Bụp!
Hự!
Nàng trúng chiêu chính diện, vẫn là một cước cực mạnh vào ngay giữa chiếc bụng nhỏ thon thả không chút mỡ thừa của mình. Nhưng khá bất ngờ là Kurumi lại… cười.
“Nói… không sai! Ta… cũng bắt được ngươi rồi!”
Pặp!
Cười, bởi vì đối phương đánh trúng nàng, tức là nàng cũng có cơ hội đánh trúng hắn rồi.
Chỉ thấy ngay khi cú đá cực nhanh, cực mạnh, cực đúng thời điểm của Ngô Hạo trúng vào Kurumi, nàng đã ngay lập tức thu khẩu súng hỏa mai dài của mình về nhẫn chứa đồ, sau đó dùng cánh tay trống ấy nắm lấy cẳng chân đối phương để cả hai cùng nhau bay ra khỏi phạm vi ra đòn của Huân Nhi và Hổ Gia, những người lúc này còn đang bận thở phào vì phối hợp thành công.
Hai bên không còn áp lực, cánh tay vẫn đang cầm khẩu súng kíp ngắn của Kurumi nhanh chóng gài chốt, lên đạn, sau đó bóp cò thẳng về phía Ngô Hạo đang một mặt kinh hoàng.
Cạch!
“Nam nhân nha, không phải lúc nào “nhanh” quá cũng tốt đâu!”
“Zafkiel - Nhị chi Đạn/Bet”
Đoàng!
Bịch! Bịch!
Tiếng nổ lớn vang lên theo tia lửa chợt lóe, Ngô Hạo và Kurumi đồng loạt ngã xuống đất phát ra hai âm thanh trầm muộn. Khác biệt là…
“Zafkiel - Tứ chi Đạn/Dalet”
Đoàng!
Vụt!
...sau tiếng súng thứ hai tiếp tục vang lên, Kurumi lập tức đứng dậy và rút lui ra xa, một bộ sinh long hoạt hổ như chưa hề có cuộc chia ly, còn Ngô Hạo lại không còn bất kỳ động tĩnh gì khác nữa.
Vù! Vù!
“Ngô Hạo. ngươi sao rồi?”
“Ngươi không sao chứ, Ngô Hạo?”
“...”
Huân Nhi và Hổ Gia rất nhanh liền đuổi tới, nhưng vẫn là quá muộn. Ngô Hạo còn thở đấy, nhưng đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Kể ra thì dài dòng, nhưng từ lúc Kurumi giả vờ phạm sai lầm, theo sau bởi khổ nhục kế ăn trọn một cước của Ngô Hạo, tới khi nàng bắn gục hắn bằng Nhị chi Đạn/Bet rồi tự hồi phục mình bằng Tứ chi Đạn/Dalet và rút lui thành công, tất cả chỉ diễn ra trong vẻn vẹn không tới năm giây đồng hồ mà thôi.
Như đã nói, “Mộng Yểm Tinh Linh” Kurumi chưa bao giờ là một kẻ nhu nhược cả!
“Ngươi làm gì Ngô Hạo, tại sao hơi thở của hắn lại yếu như vậy?”
“Tiêu lão sư, Ngô Hạo sắp chết đến nơi rồi!”
“...”
“Yên tâm, Ngô Hạo học trưởng chỉ là trúng viên đạn làm chậm khiến mọi việc hắn muốn thực hiện, bao gồm cả hít thở và suy nghĩ, đều sẽ cần tốn thêm bốn mươi lần thời gian mới hoàn thành được mà thôi. Tính mạng ngược lại là không có vấn đề gì đâu.” - Thấy ba vị học trưởng loạn thành một đoàn, Kurumi lúc này mới cười nói.
Để cho rõ ràng thì người bình thường hít vào một giây, thở ra một giây là hai giây cho một hơi thở, còn Ngô Hạo hiện tại lại cần tới… tám mươi giây mới hít thở được một cái!? Chưa đủ đáng sợ à, vậy sáu mươi giây tim mới đập một lần, thay vì tám mươi nhịp một phút đã đủ đáng sợ chưa?
Đang lúc Huân Nhi và Hổ Gia đều chưa hết khiếp sợ trước “chuyện ma quỷ” đang xảy ra ngay trước mắt mình, thì một chuyện ma quỷ khác đã xảy ra. Chỉ thấy…
Ù! Ù! Ù!
“Chuyện Hạo tử ta sẽ giải quyết, các ngươi tiếp tục đi!”
Soạt!
...hư không trước đầu Ngô Hạo bỗng nhiên nở rộ một vòng xoáy không gian, ngay sau đó là một cánh tay thò ra, nắm lấy cổ áo hắn, kéo cả con vào trong rồi cứ thế biến mất như một giấc mơ.
“!?”
Cũng còn may là giọng Tiêu Thiên vẫn bằng cách nào đó vang lên rõ mồn một bên tai hai người, nếu không sợ rằng Huân Nhi và Hổ Gia đều cho rằng mình ban ngày thấy quỷ, hoặc là vẫn còn chưa tỉnh ngủ rồi đấy.
“Hai vị học trưởng, tiếp tục được rồi chứ?” - Thấy Huân Nhi và Hổ Gia đồng loạt đứng lên, Kurumi lập tức cười hỏi.
“Đương nhiên là tiếp tục, chúng ta vẫn chưa có thua đâu!”
“Cùng lắm là ra thêm sức thay cho Ngô Hạo là được chứ gì!”
“Vậy đắc tội rồi, hai vị học trưởng.”
Soạt! Soạt! Soạt!
…
“Oáp!!! Cứ tưởng quay về làm lão sư sẽ an nhàn, ai ngờ không chỉ mệt thân mà còn nhức cả óc. ” - Ngồi dưới bóng râm một gốc cây nhìn ba cô gái lao vào một vòng rượt đuổi mới từ đằng xa, Tiêu Thiên nhịn không được… ngáp dài ngáp ngắn, một mặt chán muốn chết lẩm bẩm: “Nhắc mệt thân mới nhớ, lúc này “ta” ở bên kia đang làm gì ấy nhỉ, Hệ Thống?”
“Tích… lúc này Vô đang ở trong sa mạc Tháp Nhĩ Qua nghĩ cách giành lấy Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.”
“Brrr!!!”
Vừa nghe thấy câu trả lời của Hệ Thống, ký ức về quãng thời gian trải nghiệm cuộc sống không giống người suốt mấy tháng trong sa mạc, vẫn là phải liên tục chân không đi bộ trên lưỡi dao đấu với người, với Xà Nhân vì Thanh Liên Địa Tâm Hỏa như làm xiếc cứ thế kéo nhau ùa về khiến Tiêu Thiên nhịn không được rùng cả mình.
“Chậc! Tính ra quay về dòng thời gian Bồng Lai này làm lão sư vẫn còn tốt chán, ít nhất là không cần phải lo lúc nào đó sẽ mất mạng bất thình lình như dòng thời gian Tề Thiên bên kia! Chỉ có điều… nghĩ lại tự nhiên thấy có chút nhớ Toa Toa, Vận nhi và mọi người a, haiz!”
“Tích… ý thức ký chủ hoàn toàn có thể tùy ý qua lại không có đứt gãy giữa hai dòng thời gian, vì thế làm ơn đừng nói chuyện như thể mình đi rất xa, vắng rất lâu rồi đi.”
“Lại không xa, không lâu? Ngươi quên bên kia ta tuyên bố bế quan xong mới nhờ tiểu Tam dùng Thập Nhị chi Đạn/Yud Bet đưa ý thức trở về quá khứ để tự mình đi theo một nhánh thời gian khác rồi à? Bây giờ chạy ra nói với mọi người là “lâu rồi không gặp ta rất nhớ các ngươi, lần này xuất quan chỉ muốn gặp một chút” để họ nghĩ ta tâm thần phân liệt hay gì?”
“Tích… nhớ thì nói là nhớ, một giây xa cũng có thể nhớ chứ ai cấm đâu. Ký chủ chỉ giỏi bày vẽ cho rách việc.”
Đối với nhận định có phần “người” hơn cả mình của Hệ Thống, Tiêu Thiên chỉ biết lắc đầu thở dài: “Ta biết mình làm người có chút cầu toàn quá đáng, nói không chừng mắc OCD rồi cũng nên. Chỉ là chuyện bên này chưa xong mà cứ qua qua lại lại với bên kia sợ rằng sẽ sinh ra thiếu nhất quán trong nhân sinh quan, đến lúc vấn đề sẽ lớn lắm. Ngươi cũng biết can thiệp thiếu tính toán vào dòng thời gian sẽ sinh ra những hậu quả rất khó kiểm soát mà.”
“Tích… tùy ký chủ thôi, nhưng phải thừa nhận là bản Hệ Thống đánh giá cao tính cẩn thận của ký chủ đấy.”
“Hắc, quá khen!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 322: tề thiên và bồng lai
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 322: Tề Thiên và Bồng Lai
Danh Sách Chương: