Khoảng năm phút sau, trên bãi đất trống.
“Hai vị học trưởng, cảm ơn đã nhường!”
“Tiểu Tam ngươi cố ý đúng không!?” - Hai tay chống hông, một mặt giận dữ, răng nanh nhỏ lấp loé, Hổ Gia chỉ tay về phía Kurumi đang cười tủm tỉm trước mặt mình cao giọng: “Rõ ràng là lợi hại như vậy còn luôn miệng học trưởng đã nhường, học trưởng đã nhường. Ngươi nhất định là đang trêu chọc chúng ta!”
“Gia Gia nói không sai, tiểu Tam ngươi cũng không cần câu nệ hay khách sáo với chúng ta. Ngươi thực sự rất lợi hại, so với kẻ được mọi người tung hô thành nữ thần như ta còn mạnh hơn nhiều.” - Khác với những kẻ dễ dàng bị những hư vinh từ hai chữ thiên tài và các loại tung hô làm cho mù quáng, Huân Nhi luôn rất biết người biết ta, lúc này cũng gật đầu đồng ý.
Ba người đánh một đều bị đối phương chẳng chút tiêu hao hạ gục một người, thì chỉ còn lại hai đương nhiên là không chút hoài niệm. Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cả hai người được gọi học trưởng này đều phải thừa nhận rằng học muội của mình quá khó để bị đánh bại.
Nghe kỹ, là bọn họ không có cách thắng Kurumi, chứ không phải là hai người bị thua. Đây là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Nguyên nhân của nghịch lý này đến từ khả năng khôi phục quá mức vô lý của Mộng Yểm Tinh Linh. Mọi mệt mỏi, mọi tiêu hao, mọi tổn thương… đoàng! không mệt mỏi, không tiêu hao, không tổn thương chút nào nữa cả. Vậy rồi làm sao chơi, mà chơi làm sao!?
Bất đắc dĩ, hai người đành phải tố cáo gian lận với Tiêu Thiên và xin dừng cuộc chơi, chứ tiếp tục so đấu tiêu hao kiểu này, vừa tốn thời gian mà kết quả chẳng đi đến đâu cả.
Cứ như thế, trận so tài bốn đánh một giữa tân học muội lạ mặt và bốn học trưởng kết thúc mà không có người thắng, chỉ có hai người thua là Tiêu Viêm và Ngô Hạo vì bị Kurumi hạ gục.
“Tốt rồi, lần đầu gặp gỡ mà làm quen được như vậy là rất khả quan. Về sau mọi người cố gắng giúp đỡ lẫn nhau thêm.” - Hai tay chắc sau mông trước mặt năm đệ tử của mình, Tiêu Thiên có chút hắng giọng: “Quan trọng hơn, hôm nay ta để các ngươi đấu với người có năng lực đặc biệt như tiểu Tam là muốn dạy mọi người một bài học, rằng trong bất kỳ trận chiến nào, chiến thắng luôn là mục tiêu cuối cùng, nhưng trước khi nghĩ đến chuyện đó, các ngươi nhất định phải có phương án đảm bảo mình không thua trước đã.
Bởi vì không thua là còn cơ hội làm lại để thắng, chứ trong rất nhiều trường hợp, thua… chính là mất mạng đấy!”
“Vâng! Lão sư.” - Cái hiểu, cái không nhưng cả bốn người Huân Nhi vẫn đồng loạt gật đầu.
“Ừm, nếu không còn vấn đề gì khác thì hôm nay đến đây thôi. Những ngày tới các ngươi tu luyện tùy ý, cần lên lớp ta sẽ thông báo sau. Ngược lại, có việc cần tìm ta cứ nói với tiểu Tam, nàng sẽ biết cách liên lạc với ta. Hiện tại… giải tán đi!”
Dứt lời, Tiêu Thiên lập tức quay người rồi biết mất sau vòng xoáy không gian, để lại bốn… chính xác là năm bạn trẻ một mặt mờ mịt nhìn nhau.
“Cái kia… tiểu Tam, ngươi bây giờ đang ở đâu?” - Huân Nhi bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Ta à?” - Kurumi nhún vai đáp: “Ta mới tới nội viện hôm nay, tạm thời vẫn chưa được sắp xếp chỗ ở. Nếu từ giờ đến tối học viện không có người chia phòng cho ta mà nói, sợ rằng ta sẽ phải ngủ lại tại phòng Tiêu lão sư…”
“Không được! Ngươi về ký túc ở với chúng ta!” - Chưa chờ Kurumi kịp nói hết câu, Hổ Gia và Huân Nhi đã đồng loạt cao giọng ngăn cản khiến Tiêu Viêm và Ngô Hạo ở bên cạnh giật nảy cả mình.
“Như vậy… không tiện lắm đâu.”
“Không có gì là không tiện cả!” - Huân Nhi lắc đầu, khoát tay, vẻ mặt nghiêm nghị: “Phòng chúng ta rất lớn, lại còn trống nhiều, mà Tiêu Viêm ca ca và Ngô Hạo lại không thường xuyên ở lại, bình thường luôn chỉ có ta cùng Hổ Gia trong phòng mà thôi.”
“Cái kia… lão sư có nói thời gian tới ta nên ở lại bản doanh Tề Thiên Môn, vì thế…”
“Khóa trình thứ hai của ta cũng diễn ra tại nhà, nên là…”
*Trừng!*
“Khụ… học muội, phòng chúng ta đúng là rất lớn, ngươi đến ở chung cho có không khí gia đình cũng rất tốt, dù sao đều là đệ tử Tiêu lão sư với nhau, ahaha!!!”
“Tiêu Viêm nói không sai!”
Vừa bị Huân Nhi và Hổ Gia trợn mắt, cả Tiêu Viêm lẫn Ngô Hạo đều rụt cổ cười trừ. Chút bản lĩnh nam nhân đều không có.
“Cái kia… nếu mọi người đều nói vậy, học muội ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” - Cười, Kurumi lần nữa xoè váy, khom lưng, cúi đầu đầy duyên dáng.
“Ta không biết ngươi học cái kiểu chào ấy ở đâu, nhưng thực sự là nhìn rất hợp mắt nha.” - Vừa nói, một tay Hổ Gia vừa khoác tay Huân Nhi, tay còn lại thân thiện khoác lấy cánh tay Kurumi lôi kéo hai người tỉ muội: “Trở về phòng dạy cho ta với Huân Nhi được không?”
“Ta cũng không có nói là mình muốn học...”
“Nếu hai học trưởng đã muốn học, đương nhiên ta rất sẵn lòng dạy a!”
“Một lời đã định, khanh khách!”
“...”
Nhìn theo bóng lưng ba nữ nhân rời đi, Tiêu Viêm và Ngô Hạo liếc nhau một cái rồi cũng cất bước trở về.
. . .
Ít phút sau, tại khu ký túc xá tân sinh.
“Tiểu Tam, đây là toàn cảnh nơi chúng ta đang ở, về sau ngươi cũng sẽ…”
“May quá… rốt cuộc cũng chờ được các thủ lĩnh trở về!” - Năm người Huân Nhi vừa về tới trước cổng ký túc xá, còn chưa kịp mở miệng giới thiệu với Kurumi xong đã bị một tên tân sinh bất thình lình nhảy ra cản đường, vừa thở hổn hển vừa hô lớn: “Các vị thủ lĩnh… xảy ra chuyện rồi!”
“Trước hết bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói.” - Nhận ra nơi cổ áo đối phương có đính huy hiệu hình đám mây bay ra khỏi một cánh cổng mở rộng đặc trưng của Tề Thiên Môn, Huân Nhi lập tức bước lên một bước hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Sau chốc lát điều khí, rốt cuộc tên tân sinh kia cũng nói ra vấn đề của mình: “Thủ lĩnh… ực! Có người… có người muốn đến lôi kéo tân sinh đi, kết quả không ai đáp ứng, những tên kia thấy vậy liền gây rối. Hiện tại chỉ có A Thái đang kéo chân bọn!”
“Người tới là ai, nhân số bao nhiêu, thuộc phe thế lực nào, ngươi biết không?” - Sắc mặt biến nghiêm nghị, Huân Nhi vừa cùng mọi người đi vào bên trong, vừa thuận miệng hỏi.
Mà vừa nghe được câu hỏi, tên tân sinh kia bỗng nhiên có chút chần chờ, một bộ muốn nói lại hết sức bất đắc dĩ.
“Thủ lĩnh, người kia…”
“Nói!” - Ngô Hạo tính tình cương trực, gặp người phe mình ra đại sự còn lề mà lề mề liền nhịn không được quát lên.
“Vâng! Kẻ cầm đầu đám người kia là… là Bạch Sơn.” - Bị một trong tứ đại thủ lĩnh, vẫn là “Huyết Tu La" Ngô Hạo gằn giọng quát lớn, tân sinh kia chỉ biết cười khổ đáp lời.
“Mẹ nó chứ, con chó này!” - Vừa nghe cái tên kia bật ra, Hổ Gia lập tức nhảy dựng lên: “Im đi người ta còn thèm nhớ tới, lại cứ phải thò đầu ra cho người ta chửi mới vừa lòng a. Để cô nãi nãi bắt được, nhìn xem cô nãi nãi có đánh cho thành Tùng Sơn hay không!”
. . .
Trên một bãi đất trống trong khu vực ký túc xá tân sinh, lúc này bất ngờ tụ tập lại một đám người đông nghịt. Ở giữa đám người này, có hai phe nhân mã đang nhìn chằm chằm vào đối phương. Một phương nhân số rất đông, còn một phương kia chỉ đem có vẻn vẹn mười người tới, nhưng kỳ lạ là tình thế giữa sân hiện tại lại có phần nghiêng về bên nhân số ít hơn.
“Tiểu tử, nhanh gọi người có quyền nói chuyện ra đây, thứ phế vật như các ngươi còn chưa xứng đứng trước mặt ta đâu!” - Người lên tiếng bên phe thiểu số là gã thanh niên áo trắng, ngoại hình anh tuấn dễ dàng hấp dẫn gây hảo cảm với nữ sinh.
Đáng tiếc, nữ sinh ở đây không nhiều, mà số ít những người hiện diện đều biết thanh niên áo trắng này làm người “rác” đến thế nào, cho nên nửa phần hảo cảm đều không có, ngược lại sự khinh bỉ và chán ghét lộ rõ ra trên mặt.
“Có thể thiên phú chúng ta không bằng ngươi, nhưng chí ít vẫn đứng bằng hai chân và biết làm người như thế nào. Không như súc sinh nào đó, lớn lên nhìn rõ nhân hình cẩu dạng, bình thường lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, một bộ lão thiên đệ nhất, ta đệ nhị, nhưng vừa gặp chút chuyện liền lè lưỡi, cúp đuôi chạy…”
“Ngươi nói cái gì!? Muốn chết đúng không!?”
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm! Bạch Sơn ngươi tham sống sợ chết, bán bạn cầu vinh, lâm trận bỏ chạy chuyện này trời biết, đất biết, cả thiên hạ đều biết, chưa đủ bây giờ còn cõng rắn cắn gà nhà. Ngươi đã có mặt mũi làm, chẳng lẽ còn muốn cấm chúng ta nói hay sao?”
“Nói đúng lắm!”
“Đến từ đâu thì cút về đó đi, Bạch Sơn!”
“Tề Thiên Môn chúng ta không ai chào đón loại lừa thầy, phản bạn như ngươi đâu!”
“Cút đi! Cút đi! Cút đi!”
“Cút đi! Cút đi! Cút đi!”
“Cút đi! Cút đi! Cút đi!”
“...”
Được A Thái kích động đúng cách, khí thế của đám tân sinh rất nhanh liền ngưng tụ lên cao nhất, cơ hồ hòa thành một thể. Chỉ là, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi.
“Im mồm!”
Ầm! Ù! Ù! Ù!
Ngay khi mọi người bắt đầu cho rằng chỉ cần đồng lòng là có thể đuổi được cường địch, thì bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên, theo sau bởi khí thế cuồn cuộn từ một thanh niên dáng người to lớn bên cạnh Bạch Sơn truyền ra.
Nhất thời cả đám lập tức im thin thít.
“Bạch Sơn, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đối với đám tân sinh cứng đầu này cứ trực tiếp động thủ trước đem ngạo khí của bọn chúng đánh xuống, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người lựa chọn đi theo chúng ta thôi.”
“Vâng, Phó đại ca!”
Hơi khom lưng cung kính một câu, Bạch Sơn lập tức quay người lại cười gằn, bẻ tay bẻ chân răng rắc một bộ muốn động thủ đến nơi. Thế nhưng…
“Thật ngại quá! Tề Thiên Môn chúng ta chỉ biết cùng tiến, cùng lùi mà thôi, còn lâm trận rút lui hay bán bạn cầu vinh mấy loại chuyện không phải người làm này sợ rằng sẽ không xảy ra đâu, học trưởng!"
...một âm thanh lanh lảnh, cao vút, nghe không ra được buồn vui bỗng nhiên vang lên khiến cả hành động lẫn vẻ mặt của hắn đều cứng ngắc.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 323: người cũ, phiền phức mới
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 323: Người cũ, phiền phức mới
Danh Sách Chương: